Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 465: Cửu tiểu thư




Thành Xích Huyết của ngày thường, bầu trời đêm luôn điểm đầy những vì sao sáng ngời, đêm nay lại bị mây đen che khuất, tối tăm một màu.

Sau khi lão gia chủ rời khỏi thành Xích Huyết, thủ vệ trong thành còn nhiều hơn ban ngày, nhất là đại trang viên của bổn gia, cứ mỗi năm phút lại có một đội hộ vệ đi tuần tra.

Ban ngày, lão gia chủ dẫn một đám người rời khỏi thành Xích Huyết, bởi vì hành động bí mật, cho nên không có nhiều người biết, để đảm bảo bọn họ thực sự rời khỏi thành Xích Huyết, Lăng Tiêu còn cố ý đi theo một đoạn đường nữa mới trở về.

Buổi tối, bốn người lén lút lẻn vào đại trang viên.

Hai ngày ở nơi này Ngân Qua và Triển Vũ Hiên cũng không nhàn rỗi, hai người tiềm phục chung quanh đại trang viên, dùng hai ngày này để ghi chép lại thời gian thay ca, làm việc và nghỉ ngơi của thủ vệ, có điều dù nơi này không có lão gia chủ tọa chấn, bốn người cũng không dám lơ là.

Do đại trang viên quá rộng lớn, sau khi thương lượng, bọn họ quyết định chia thành hai đường.

Ngân Qua và Triển Vũ Hiên một nhóm, từ sau khi Ngân Qua kích phát hoàn toàn huyết mạch Cửu Đầu Xà Hoàng trong cơ thể, tu vi của y tăng lên nhanh chóng.

Tuy y có một nửa huyết mạch loài người, nhưng mẫu thân của y là một đại năng giả, ít nhiều gì Ngân Qua cũng được di truyền tư chất tốt của bà, mà Cửu Đầu Xà Hoàng là Đế Vương thú gần với Tứ Linh nhất, huyết mạch rất trân quý, một khi được kích phát, tu vi sẽ tăng lên như phóng tên lửa.

Hôm nay, Ngân Qua đã là một cường giả Đế cảnh, chỉ thiếu chút nữa thôi đã có thể trở thành cường giả Thần cảnh, nhưng y không thể chờ được nữa, cho nên trước khi kịp đột phá đã chạy trốn cùng Triển Vũ Hiên.

Về phần Triển Vũ Hiên, lai lịch của hắn khá thần bí, ngay cả người bạn thân nhất là Ngân Qua cũng không rõ lắm, tuy trước mắt tu vi của hắn thấp hơn Ngân Qua, nhưng vẫn đủ khả năng tự bảo vệ mình, nếu như thật sự không chống đỡ nổi nữa, có thể bóp nát không gian phù bỏ chạy.

Cấu tạo của đại trang viên hơi kì lạ, chia làm hai tầng cao và thấp, tầng dưới gần như chìm sâu xuống đất, y hệt một thế giới dưới lòng đất, mặc dù không cố ý che dấu, nhưng nếu lơ là thì khó mà phát hiện nổi.

Bởi vì thủ vệ tầng của tầng dưới nhiều hơn tầng trên kha khá, mỗi cửa vào đều có năm người đứng canh gác, cho nên nơi này giao cho Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, còn Ngân Qua và Triển Vũ Hiên sẽ tìm kiếm ở tầng trên.

Diện tích tầng dưới mặt đất của đại trang viên vô cùng lớn, nhìn từ ngoài chỉ có mười lối vào, nhưng thực ra còn có rất nhiều đường đi bí mật, một số lối còn dành riêng cho việc lấy ánh sáng, dù sao cũng không thể để toàn bộ tầng dưới mù mịt thiếu ánh nắng chứ hả, nếu như vậy thì sao có thể gọi là đại trang viên.

Du Tiểu Mặc nhìn hình ảnh được phản chiếu dưới mặt nước, mặc dù hơi mơ hồ, nhưng cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng dưới mặt đất, hình như lối vào khác cũng đi theo đường thủy, chỉ là không biết mấy người này làm gì mà nước cứ lơ lửng không chảy xuống dưới.

“Chúng ta phải xuống từ chỗ này sao?”

Lăng Tiêu tính toán đúng thời gian, “Cứ mỗi mười giây, thủ vệ ở tầng dưới sẽ đi qua một lần, chúng ta phải xuống trong khoảng thời gian này.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, khẽ thì thào: “Mười giây thì ngắn quá, mà có vẻ đường thủy này phải sâu hơn hai mươi mấy mét, hơn nữa nếu vô ý có thể làm ướt sàn nhà, sẽ bị phát hiện mất.”

Lăng Tiêu không trả lời, thẳng tay kéo hắn xuống.

Du Tiểu Mặc vội vàng che miệng.

Cùng lúc đó, khi bọn họ đang ở bên trên, một đội tuần tra vừa đi qua nơi này.

Đường thủy dưới mặt đất được xây dựng ngay trong trang viên, bên trong đường thủy chỉ có chút rong rêu không thể che chắn nổi gì, sau khi ra khỏi đường thủy, hai bóng người lập tức lẩn vào bóng tối.

Tại một hoa viên muôn hoa đua nở, trong một lầu các tinh xảo, đèn đuốc thắp sáng trưng, các đóa hoa đủ mọi màu sắc như được phủ một tấm màng óng ánh, tản ra đủ mọi vầng sáng tuyệt đẹp, mỹ cảnh đẹp đẽ nhường này lại bị một âm thanh chát chúa và tiếng đồ sứ tan nát trên mặt đất phá vỡ.

“Phế vật, có chút việc mà cũng không làm được, bản tiểu thư còn giữ các ngươi lại làm cái gì, không mau cút ra ngoài cho bản tiểu thư!”

Sau đó, hai bóng người chật vật chạy khỏi lầu các, mãi cho tới khi đi tới hoa viên mới chậm lại, một trong hai người cảm thán: “Cái cô Cửu tiểu thư này thật khó hầu hạ, rõ ràng là lão gia…”

“Đừng nói nữa.” Người còn lại dè dặt nhìn xung quanh, phát hiện không có ai mới lên tiếng, “Không nên tùy tiện bàn tán về những người nơi này, cẩn thận khó giữ nổi tính mạng, dù Cửu tiểu thư có thế nào cũng là tiểu thư thân phận quý giá của gia tộc Xích Huyết, há có thể cho chúng ta bàn tán.”

“Được rồi, ta biết rồi.”

“Đi nhanh lên.” Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên hạ xuống trước mặt họ, hai người hoảng hốt, còn chưa kịp kinh hô, nơi gáy đã truyền tới một cơn đau đớn, cả hai mắt nhắm lại, còn chưa kịp ngã xuống đã biến mất vào hư vô.

Tống hai người vào không gian, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu trốn vào sau núi giả trong hoa viên, Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn về phía lầu các, thân phận của Cửu tiểu thư này có vẻ không thấp, được ở riêng trong một lầu các đẹp đẽ thế này, hiển nhiên là một vị đại tiểu thư được sủng ái.

“Là cháu gái của Du Chấn Thiên – Du Vịnh, đứng thứ chín, nghe nói Du Chấn Thiên rất sủng ái người cháu gái này, cho nên nuôi ra cái tính cách không coi ai ra gì của ả.” Lăng Tiêu đáp, tin tức y nhận được rất đầy đủ, cũng biết hết những thành viên chủ yếu của Du gia, còn Du Chấn Thiên chính là lão gia chủ kia.

“Phì…” Du Tiểu Mặc nghe tới hai chữ ‘Du Vịnh’ là không nhịn cười nổi, không ngờ còn có người tên là Du Vịnh (bơi lội), lại còn là một phụ nữ nữa chứ, cười một lúc rồi mới nói: “Nếu là cháu gái được sủng ái nhất, chắc ả biết không ít chuyện đâu nhỉ.”

“Ừm.” Lăng Tiêu nở một nụ cười vui vẻ, “Đi hỏi một câu là biết.”

Trong lầu các, Du Vịnh đang trút giận vào đồ đạc, sàn nhà vốn sạch sẽ đã bị bao phủ bởi vô số mảnh vỡ của đủ thứ, những thứ có thể đập trong phòng đều bị ả đập vỡ.

Du Vịnh ngồi trên ghế thở phì phò, hai bàn tay mềm mịn vỗ lên bàn, “Tức chết mất, rõ ràng gia gia thương ta như vậy, vì sao không chịu cho ta đi cùng?”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“GÌ?” Du Vịnh đang phiền não, nghe được tiếng gõ cửa lập tức giận dữ quát lớn.

Giọng nói căng thẳng của tiểu thị nữ truyền vào, “Cửu tiểu thư, Du Bình và Du Hòa đã trở lại, bọn hắn nói có một việc rất quan trọng muốn bẩm báo với ngài.”

Du Vịnh hừ hạnh một tiếng, “Tốt lắm, bản tiểu thư còn đang lo không có nơi trút giận, gọi chúng vào.”

Ả cũng muốn xem xem còn có chuyện gì quan trọng, nếu như cũng vô dụng như lúc nãy, ả sẽ lấy đầu chúng.

Không lâu lắm, Du Bình và Du Hòa lần lượt bước vào.

Ánh mắt nghi hoặc của Du Vịnh dạo một vòng trên người họ, “Có chuyện quan trọng gì nói mau, đừng có khiêu chiến tính nhẫn nại của bản tiểu thư.”

Du Hòa tiến lên trước một bước, liếc nhìn thị nữ đầy ám chỉ, “Tiểu thư, chuyện này rất quan trọng, không thể để người ngoài nghe thấy.”

“Tốt nhất là chuyện quan trọng, nếu không các ngươi cứ đợi bản tiểu thư lột da đi.”

Du Vịnh liếc nhìn họ cảnh cáo, rồi ra lệnh cho thị nữ ra ngoài, cũng dặn dò thị nữ nếu không có việc gì đừng để người khác tới quấy rầy.

Đúng lúc này, một nhúm bông màu trắng nhảy từ trên người Du Tiểu Mặc xuống trên mặt bàn, cái nhúm bông trắng trắng be bé đó lớn dần, lăn lăn lăn trên bàn, trắng như tuyết, vừa nhìn đã thấy cực kỳ đáng yêu.

Du Vịnh sững sờ, “Đây là?”

Du Hòa nói: “Tiểu thư, xin hãy nhìn vào mắt của nó, có phải rất đẹp hay không?”

Du Vịnh theo bản năng nhìn chằm chằm vào cặp mắt của nhúm bông, đó là một cặp mắt mèo mang màu tím mộng ảo, giống như thứ thần bí nhất trên thế giới này, Du Vịnh vừa nhìn đã ngơ ngác, đồng tử có tiêu cự từ từ rời rạc, cuối cùng hoàn toàn trống rỗng.

Thấy thế, Du Hòa lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Cửu tiểu thư lúc này đã hoàn toàn bị vây trong ảo cảnh do Thiên Huyễn Miêu Cầu tạo ra, ảo cảnh của Thiên Huyễn Miêu Cầu căn cứ vào người bị mê hoặc để chế tạo, điều tiện lợi nhất là nó có thể dẫn dắt trí nhớ của đối phương, để nàng tự nói ra,.

Đương nhiên, Du Hòa cũng là Du Tiểu Mặc, chủ nhân của Thiên Huyển Miêu Cầu.

Trừ sau khi Du Tiểu Mặc đưa linh đan tấn cấp của hắn có đám khế ước thú, tu vi cứ trì trệ mãi của Miêu Cầu rốt cục cũng đột phá, khả năng tạo ảo cảnh và khống chế người khác càng như ý, bây giờ nó có thể làm cho năm người cùng lâm vào ảo cảnh một lúc.

Miêu Cầu vừa dẫn dắt trí nhớ trong đầu Cửu tiểu thư ra, vừa truyền tin tức cho chủ nhân.

Du Tiểu Mặc tiêu hóa một lát, đáng tiếc là, vị Cửu tiểu thư nghe nói rất được Du Chấn Thiên sủng ái này không biết nhiều thứ cho lắm, mà cũng chẳng có tin tức gì quan trọng.

Đang thắc mắc, một tin tức đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.

Đó là về cấm địa dưới lòng đất, đây là nơi mà chính Du Vịnh cũng không được bước chân vào, cô ả Du Vịnh này là một kẻ ương ngạnh, có một lần đi lạc tới khu vực cấm địa, kết quả là bị thủ vệ chặn lại không cho vào, Du Vịnh có một tính xấu, người khác không cho, ả càng muốn vào, ai ngờ sự việc này gây ra động tĩnh quá lớn, Du Chấn Thiên đích thân tới dạy dỗ ả một trận, lúc này mới yên ổn phần nào.

Nhưng việc này vẫn để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Du Vịnh, đại trang viên là nhà ả, vậy mà lại có chỗ ả không thể tới sao, Du Vịnh cảm thấy rất có thể cấm địa đang cất giấu bí mật gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.