Nam Lục có rất nhiều thế lực, nhưng thực sự độc đại cũng chỉ có Thương Minh và gia tộc Xích Huyết.
Dù hai bên phát triển hòa bình đến bây giờ, cũng bởi vì mỗi bên đều có một cường giả Thánh cảnh, nhờ vậy mà bình an vô sự đến tận ngày nay, chỉ là…
Thời gian Thương Minh tồn tại ngắn hơn gia tộc Xích Huyết, hơn nữa lại phát triển vô cùng nhanh chóng, thám tử của Thương Minh không chỉ bao trùm Nam Lục, mà còn phát triển tới những nơi khác với tốc độ chóng mặt, bất luận là mạng lưới tình báo, hay là cường giả đều ẩn dấu hiệu vượt qua gia tộc Xích Huyết.
Người ta thường nói một núi không thể chứa hai hổ.
Gia tộc Xích Huyết giật mình trước sự phát triển nhanh chóng của Thương Minh, bởi vậy bên ngoài thì ra vẻ hữu hảo, nhưng đã âm thầm cảnh giác chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ là đến giờ sự cân đối vẫn chưa bị phá vỡ.
Đó là vì thiếu một cơ hội.
Với tình hình trước mắt, cả hai bên đều có một cường giả tọa trấn, nếu đánh nhau thật sẽ chỉ rơi vào cái kết cả hai bên cùng thiệt, ngược lại còn làm lợi cho người khác.
Vì thế nếu như có thêm một cường giả Thánh cảnh xuất hiện, hơn nữa vị cường giả này còn có ý giao hảo với Thương Minh, chắc chắn lão gia chủ của gia tộc Xích Huyết sẽ đứng ngồi không yên, phải tự mình ra mặt.
“Các này cũng tốt, nhưng mà…” Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu hơi khó xử, Lăng Tiêu đã từng nói phải giữ bí mật về tu vi của y, nếu y dùng tu vi thật sự tham gia yến hội, tương đương với chiêu cáo thiên hạ rồi.
“Có lẽ, chúng ta có thể thả tin tức giả.” Ngân Qua thấy Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu, trong lòng đã đoán được lờ mờ, tuy khiếp sợ, nhưng không nói gì.
Triển Vũ Hiên hơi suy tư, “Phải làm sao để thả tin tức giả, với mạng lưới tình báo của Thương Minh, chắc họ sẽ điều tra ra ngay chứ hả?”
Ngân Qua nhìn về phía Lăng Tiêu, “Chúng ta có thể dùng thực loạn giả.”
Du Tiểu Mặc chỉ nghe nói dùng giả tráo thật, còn chưa nghe nói cái câu ‘dùng thực loạn giả’ này, không biết có phải thành ngữ không.
Lăng Tiêu lại lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Ý của ngươi là để ta ‘lộ diện’, dùng thân phận cường giả Thánh cảnh thả tin tức giả, làm cho Thương Minh và gia tộc Xích Huyết đều tin có một cường giả Thánh cảnh thần bí sẽ tham gia yến hội, đúng không?”
Ngân Qua gật đầu.
Bởi như vậy, thật thật giả giả khó phân biệt, đúng là có một cường giả thần bí xuất hiện, nhưng người này không được mời, vì thế không ai biết mục đích của người này là gì.
Cường giả Thánh cảnh ở đại lục Thông Thiên rất ít, ít tới nỗi mỗi khi một cường giả Thánh cảnh xuất hiện sẽ nhận được sự chú ý cực lớn, nếu là một người có dã tâm, chắc chắn sẽ có động tác, điều này sẽ gây ảnh hưởng nhất định tới các thế lực khác.
Nếu người này thuộc về một thế lực nào đó, hoặc gia nhập vào thế lực nào đó, vậy thì thế lực kia sẽ trở thành thế lực hàng đầu ở đại lục Thông Thiên, thậm chí còn có thể vượt qua Thông Thiên Điện, cho nên mỗi cường giả Thánh cảnh đều được đối đãi nghiêm túc.
※※※
Vì tránh cho những thế lực trong phạm vi phát sinh bạo động, hàng năm vào thời khắc quan trọng, Thương Minh đều phái người đi trước để duy trì trật tự, tránh để kẻ khác lợi dụng, dẫn phát các loại hỗn loạn, ảnh hưởng tới yến hội.
Tuy không biết năm nay sẽ phái ai tới, nhưng chắc phải là một trong những đồ đệ của minh chủ Thương Minh, đồ đệ của minh chủ lộ diện trước, có sức thuyết phục hơn người khác nhiều.
Hôm qua Triển Vũ Hiên và Ngân Qua đã nghe nói, xế chiều nay Thương Minh sẽ tới, đến lúc ấy sẽ có rất nhiều người tập trung xung quanh, chỉ cần lộ diện vào thời khắc ấy để nói mấy câu là được.
Tin tức nói Thương Minh sẽ tới trong khoảng năm giờ, cho nên gần tới năm giờ, bốn người đã ‘mai phục’ bên ngoài thành Bắc Dương.
Thời gian vẫn chưa tới, nhưng ngoài thành đang rối loạn tưng bừng, nhìn từ xa đã thấy một con Thanh Quy to lớn từ từ tới gần, còn lớn hơn cả Thanh Quy của Hùng Tiếu, quy mô cùng số người đều hoành tráng hơn.
“Phía trên đầu Thanh Quy có người!”
Trên cái đầu gần như sắp rụt vào mai của Thanh Quy có một bóng người mơ hồ đứng lặng, ngạo nghễ đón gió, từ xa xa đã cảm giác được khí thế cường đại truyền tới từ trên người đối phương.
“Lợi hại, không ngờ người Thương Minh phái tới thành Bắc Dương lại là Phương Trì Nghiêu.”
Nhân vật chính còn chưa tới, nhưng đám đông đã sôi trào.
“Ôi trời đất ơi, thần tượng đại nhân của ta đã đến.”
“Ây… Phương Trì Nghiêu là ai?”
Người hỏi câu này lập tức nhận được ánh nhìn khinh bỉ từ tất cả mọi người xung quanh.
“Tên này chui ra từ xó xỉnh nào vậy, còn không biết tên của Phương Trì Nghiêu, kéo ra ngoài chém.”
“Phương Trì Nghiêu đại nhân là tam đệ tử của minh chủ Thương Minh, cường giả đứng thứ bảy trên Thông Thiên bảng, vĩ đại như vậy mà có người không biết hả, là tên nào thế?”
“Nói đến Phương Trì Nghiêu đại nhân, không thể không nhắc tới trận chiến của hắn và XX…”
Du Tiểu Mặc trốn trong đám người xấu hổ chen ra ngoài, chính hắn là người hỏi câu vừa rồi,
không ngờ mọi người lại phản ứng dữ dội đến thế, bảo sao nhiều người chạy ra ngoài thành chỉ để thấy được hào quang của người nọ, hình ảnh này cũng tương đương với làn sóng fans hâm mộ đuổi theo thần tượng.
“Lần sau có vấn đề cứ hỏi ta, rất nhiều đồ đệ của minh chủ Thương Minh đều là cường giả danh tiếng lừng lẫy, tu luyện giả ở Nam Lục rất sùng bái họ, ngươi tự nhiên nói không biết tới họ, bị bắn bỏ là phải.” Triển Vũ Hiên cười cười nhìn Du Tiểu Mặc bơ phờ đằng kia.
“Lần sau nhớ nói sớm một chút.” Du Tiểu Mặc vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Được…” Triển Vũ Hiên nén cười.
Trong lúc hai người nói chuyện, Thanh Quy của Phương Trì Nghiêu đã tới gần, Thanh Quy đáp xuống một mảnh đất trống trải, cái miệng to lớn của Thanh Quy phát ra âm thanh vù vù trầm thấp, mấy người đứng gần đều rối rít lui lại phía sau.
Phương Trì Nghiêu đứng trên đầu Thanh Quy nhìn qua những người phía dưới, tuy thân phận và địa vị của hắn đủ để miệt thị tất cả những người ở đây, nhưng hắn không hề lộ ra chút tư thái kiêu căng và tài trí hơn người nào, đang thời điểm Phương Trì Nghiêu chuẩn bị nhảy xuống, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.
“Đợi một chút.”
Phương Trì Nghiêu ngừng động tác nhìn xuống Thanh Quy, nghi ngờ hỏi: “Làm sao thế?”
Giọng nói kia không đáp lại hắn ngay, sau năm giây yên lặng mới nói: “Ở đây có một người có thực lực mạnh hơn ngươi và ta.”
Nét mặt Phương Trì Nghiêu trở nên nghiêm túc, tu vi của hắn là Thần cảnh bảy sao, thực lực của đối phương còn cao hơn hắn, chẳng lẽ là cường giả Thánh cảnh?
Nghĩ vậy, sắc mặt Phương Trì Nghiêu hơi động.
Tại sao thành Bắc Dương lại có cường giả Thánh cảnh, chẳng lẽ là người chuẩn bị tham gia yến hội, nhưng mà sư tôn chỉ mời vài cường giả Thánh cảnh mà thôi, những người trong danh sách đều là người hắn có quen biết, tất cả bọn họ đều không thể xuất hiện ở thành Bắc Dương, trừ khi là cường giả Thánh cảnh mới tấn cấp…
Ý nghĩ này vừa hiện lên, Phương Trì Nghiêu đã loại bỏ theo bản năng, nếu có cường giả Thánh cảnh mới tấn cấp, thì sao Thương Minh lại không hề hay biết.
“Đừng vội, hình như người kia không có ác ý, chúng ta chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.” Huyền Thiên nói.
Ngay vào lúc nào, một tiếng cười khẽ vang lên khắp bầu trời, truyền vào tai mọi người rõ mồn một, dường như trong giọng nói trầm thấp ấy còn mang theo một chút tang thương.
“Ngươi chính là đồ đệ của minh chủ Thương Minh Phương Trì Nghiêu?”
Phương Trì Nghiêu không ngờ người nọ lại chủ động lên tiếng, ngơ ngác trong giây lát, cảnh giác cũng dâng lên cao đội, “Các hạ là ai?”
“Ta là ai không quan trọng.”
“Xin hỏi tiền bối có chuyện gì không?” Phương Trì Nghiêu đã xác định đối phương là một cường giả Thánh cảnh, giọng điệu trở nên khách khí hơn nhiều.
“Chuyện quan trọng thì không có, chỉ đến cáo tri một tiếng mà thôi, yến hội sinh nhật của sư đệ ngươi, ta sẽ tới để gặp người quen, chỉ có vậy.” Nói xong, khí thế kia rút lui trong nháy mắt.
“Tiền bối?” Phương Trì Nghiêu vội vàng hỏi lại.
“Đừng gọi nữa, có vẻ hắn đã đi rồi.” Huyền Thiên nói.
Phương Trì Nghiêu cau mày: “Huyền Thiên, ngươi cho rằng hắn nói thật sao, trong yến hội sinh nhật của tiểu sư đệ thật sự có người quen của hắn.”
Huyền Thiên đáp: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng mà, nếu như hắn nói thật, như vậy rất có thể người quen mà hắn nhắc tới là người của Thương Minh, nếu không thì việc gì hắn phải nói cho ngươi, cũng không cần phải chạy tới yến hội để gặp người, trước mắt không thể nào chứng minh thực hư, tốt nhất là nên thông báo cho sư tôn của ngươi một tiếng.”
“Ta đã làm.”
Bên kia, Du Tiểu Mặc quan sát toàn bộ quá trình ban cho Lăng Tiêu hai chữ —— Làm màu!
Hắn hiểu rất rõ về con người Lăng Tiêu, thấy y cố làm ra vẻ huyền bí, như thể thế ngoại cao nhân nào đó, Du Tiểu Mặc bày tỏ da gà da vịt đang nổi ầm ầm.
Có điều ngoại trừ mấy người bọn họ, còn hơn ngàn vạn người khác có mặt ở nơi này, thời điểm nghe thấy Phương Trì Nghiêu khách khí gọi đối phương là tiền bối, tất cả đều ngơ ngác.
Người có thể để Phương Trì Nghiêu đại nhân khách khí gọi một tiếng tiếng bối không nhiều, vậy mà người thần bí kia lại làm được, chẳng lẽ người nọ là cường giả Thánh cảnh?
Suy nghĩ vừa lóe lên, tất cả đều sợ tới đờ dẫn.
Bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với Phương Trì Nghiêu, đều không cho rằng thành Bắc Dương sẽ có cường giả Thánh cảnh, nhưng sự thật lại nói cho họ biết, có lẽ người thần bí kia thật sự là cường giả Thánh cảnh.
Chưa tới một ngày, tin tức này đã điên cuồng lan truyền khắp thành Bắc Dương, lan ra cả bên ngoài, sau khi các thế lực lớn ở Nam Lục nhận được tin tức, nhiều người đều kinh hãi.
Bổn gia của gia tộc Xích Huyết, lão gia chủ biết được tin này đang phát ra uy áp làm vỡ vụn sàn nhà dưới chân, gương mặt uy nghiêm chuyển biến thành vẻ khiếp sợ, đây là lần đầu tiên người báo tin nhìn thấy lão ra chủ có biểu lộ khủng bố tới vậy, sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
“Chuyện này là thật?”