Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 446: Tâm kế




Du Tiểu Mặc không biết những chuyện đã xảy ra bên ngoài cánh cửa, hắn nghĩ có lẽ hắn đang tự mình đa tình, nhưng lại cảm thấy cái nhân vật ‘hắn’ và ‘người kia’ trong câu chuyện của hai người họ rõ ràng là đang nói về hắn và Lăng Tiêu mà.

Nghe thấy Thiên Tâm nói thích hắn, phản ứng đầu tiên của Du Tiểu Mặc không phải mừng rỡ, mà là kinh ngạc, thời gian hắn và Thiên Tâm quen biết nhau không hề dài, cho tới nay cũng chưa hề phát sinh chuyện khác người, hắn thật sự không thể giải thích được, đến cùng thì vị đại tiểu thư này thích hắn ở điểm gì.

Nếu thật sự phải nói thích, không phải nên thích Lăng Tiêu sao?

Loại người yếu ớt như hắn, bề ngoài thoạt nhìn rất yếu đuối, khó mà tưởng tượng được sẽ có em gái nào chịu thích hắn.

Kiếp trước hắn có gia thế, nói thế nào cũng được coi như phú nhị đại, tuy sống không giống phú nhị đại lắm, nhưng đúng là từ nhỏ đến lớn chẳng có cô gái nào thổ lộ với hắn.

Hắn còn nhớ có một cô bạn nói với hắn thế này, đa số con gái đều chọn cho mình một người bạn trai có thể mang tới cảm giác an toàn, mà hết lần này tới lần khác hắn lại không hề có thứ đó.

Dung mạo của kiếp này còn non nớt hơn cả kiếp trước, nếu thật sự có cô nào để ý hắn, hắn cảm giác nhất định là do cô này mù rồi.

Hơn nữa cho dù không có Lăng Tiêu, hắn cũng không thích vị đại tiểu thư như Thiên Tâm đâu.

Đây là chứng sợ đại tiểu thư mà kiếp trước mang tới, thật sự là bởi vì hắn có hai người anh em quá xuất sắc, đã đẹp trai lại còn học giỏi, gia thế cũng tốt vân vân và mây mây, còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã có rất nhiều danh môn khuê tú vừa ý họ, thường xuyên động tay, động chân, động luôn cả tâm tư để làm họ vui lòng.

Vốn thì chuyện này cũng không liên quan gì tới hắn, nhưng chẳng biết mấy má này moi được tin tức ở đâu ra, nói rằng Du Bách không thích hắn, mà hắn nghi ngờ cái bệnh não tàn này lây được nè, dám bắt nạt hắn trong tiệc sinh nhật Du Bách, còn ngay trước mặt nó nữa chứ, dù hắn không được sủng ái, thì cũng là Du nhị thiếu gia nhé.

Vì vậy, mấy cô đại tiểu thư dẫn đầu bị Du Bách đuổi ra khỏi cửa trước mặt các vị khách khác.

Đương nhiên cũng không thể dùng một gậy đánh chết, đa số đều là tiểu thư khuê các có giáo dưỡng, nhưng đúng là Du Tiểu Mặc thật sự sợ mấy cô ả đó, một khi lên cơn là muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Có lẽ Thiên Tâm không phải là người vô lý, nhưng hắn vẫn có suy nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chứ nếu Lăng Tiêu trở về mà biết chuyện này, hắn sẽ bị đánh chết tươi thật đó.

Lau mồ hôi lạnh, Du Tiểu Mặc quyết định không nghĩ tới chuyện này nữa, gần đây luôn nhớ tới chuyện kiếp trước, hắn còn tưởng rằng mình đã quên gần hết rồi chứ, kết quả là mỗi lần nhớ tới như va vào cái công tắc nào đó, trí nhớ cứ chảy ra ào ào, nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ càng ngày càng nhớ người nhà mất.

Du Tiểu Mặc lấy Thiên Công đỉnh ra đặt lên mặt đất.

Thiên Công đỉnh bé nhỏ bắt đầu phồng lớn như gậy Kim Cô của Tề Thiên Đại Thánh, mãi tới khi cao tới eo Du Tiểu Mặc mới ngừng lại.

Thiên Công đỉnh có màu đen, hai bên có quai, khác hoàn toàn với lô đỉnh bình thường hắn mua, nó không có lỗ khảm, còn bình thường hơn cả lô đỉnh bình thường ấy, nhưng đây cũng là chỗ lợi hại của nó, chỉ có đan sư cao cấp mới khống chế được.

Du Tiểu Mặc lấy ra đám linh thảo cấp chín đã rửa sạch sẽ trong không gian, tuy hắn đã đột phá khỏi cấp chín, nhưng khoảng thời gian nay bận rộn quá, cho nên không có nhiều cơ hội luyện tập, hắn muốn củng cố nền móng trước.

Linh đan đầu tiên hắn muốn luyện là Thanh Vân đan, chính là đơn thuốc mà phái Thiên Tâm cất giấu như bảo bối ấy, thực ra cấp bậc của nó phải là cấp tám đỉnh phong, nhưng có thể trợ giúp cường giả Tiên cảnh đột phá lên Hoàng cảnh, nếu mang đi bán, tuyệt đối có thể làm đám tu luyện giả dưới Hoàng cảnh chạy theo như vịt.

Du Tiểu Mặc bỏ từng cây linh thảo một vào trong lô đỉnh

Nguyên liệu chủ yếu của Thanh Vân đan là hoàng huyết thảo, ngư long thảo, và hương ti thảo, những thứ khác đều là linh thảo cấp tám để phụ trợ, sau khi bỏ hết nguyên liệu vào, tổng cộng phải có tới bốn mươi, năm mươi loại linh thảo.

Du Tiểu Mặc chậc một tiếng, đối với người bình thường mà nói, muốn luyện hết bốn mươi, năm mươi loại linh thảo một lúc đúng là tính khiêu chiến không thấp, chớ nói chi đằng sau còn có rất nhiều trình tự dung hợp.

Nhưng với hắn mà nói thì đây chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, bởi vì trong số linh đan cấp chín, độ khó của Thanh Vân đan chỉ được coi là cấp chín hạ phẩm trong hạ phẩm.

Có điều vì linh đan cao cấp cần quá nhiều linh thảo, cho nên thời điểm luyện đan, hắn không thể làm nhiều việc một lúc được, chỉ có thể tận lực dựa vào độ thuần thục và thủ pháp để rút ngắn thời gian.

Du Tiểu Mặc nhắm mắt lại điều chỉnh trạng thái một lát rồi mới bắt đầu.

Thời gian luyện đan luôn trôi qua rất nhanh, trong vô thức mà đã qua nửa ngày.

Ở mấy bước thành đan cuối cùng, Du Tiểu Mặc không thể không tập trung tinh thần cao độ.

Một phút sau, Thiên Công đỉnh đột nhiên vang lên một tiếng ‘Keng’, như thể có vật gì đó vừa va vào thành lô đỉnh, sau đó, viên linh đan màu xanh đã thành hình trong lô đỉnh như được trao linh trí, thoắt một cái đã định bỏ chạy. Một giây tiếp theo, lô đỉnh phát ra tiếng vù vù, miệng đỉnh phun ra một luồng ánh sáng trắng, hình thành một bức tường chặn Thanh Vân đan lại.

Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng, linh đan cấp chín là linh đan cao cấp, sau khi thành đan sẽ bay đi, nếu không có Thiên Công đỉnh, chưa chắc hắn đã ngăn cản được viên Thanh Vân đan này lại.

Rốt cục thì hắn cũng cảm nhận được ưu điểm của Thiên Công đỉnh, không những ngăn linh đan lại, mà còn có thể phòng ngừa mùi linh đan bay ra ngoài, bởi như vậy, người khác sẽ không biết hắn đang luyện đan.

Linh tính của linh đan cao cấp chỉ xuất hiện vài giây khi thành đan, Thanh Vân đan không thể bỏ trốn, thoáng cái đã rơi lại xuống đáy lô đỉnh, hoàn toàn mất linh tính.

Du Tiểu Mặc lấy bình ngọc đã để bên cạnh từ trước đặt Thanh Vân đan vào.

Bỏ ra gần sáu canh giờ mới luyện được một viên linh đan, Du Tiểu Mặc cảm thán một tiếng, hiệu suất quá chậm, nhưng đúng là ngay từ đầu sẽ khá chậm.

Trình tự dung hợp Thanh Vân đan rất nhiều, hắn phải thí nghiệm trước xem những trình tự nào có thể đồng thời dung hợp mà không bài xích nhau, quả thực đã hao tốn không ít thời gian, tiếp theo hắn còn phải thí nghiệm thêm mấy lần nữa.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Du Tiểu Mặc lại bắt đầu.

Hai ngày sau, cuối cùng thì hắn cũng tìm ra phương pháp nhanh chóng nhất, thời gian được rút ngắn lại tới hai giờ, hắn đã thí nghiệm rất nhiều lần, phát hiện đây là tốc độ nhanh nhất rồi, không thể ngắn được nữa.

Xác định chắc chắn, Du Tiểu Mặc dùng học giản ghi nhớ lại trình tự dung hợp Thanh Vân đan của hắn, không phải là sợ mình sẽ quên mất trình tự, mà là có một đơn thuốc hoàn chỉnh chỉ thuộc về hắn cũng vui lắm.

Tiếp theo, hắn bắt đầu thí nghiệm tới linh đan cấp mười, trên tay hắn có hơn mười đơn thuốc cấp mười, còn đơn thuốc thải đan thì chẳng có lấy một tờ, cho nên về sau hắn lại có thêm phiền não nữa rồi.

Một tháng cứ yên lặng trôi qua như vậy.

Tuy Nhan Huy đã nói với họ là Du Tiểu Mặc muốn bế quan hơn một tháng, nhưng mỗi ngày Thiên Tâm vẫn không nhịn được mà chạy tới bên ngoài phòng Du Tiểu Mặc đi đi lại lại, chỉ hy vọng hắn sẽ ra sớm, nếu không có thời gian nói với hắn, đợi sau khi Lăng Tiêu trở về, nàng sẽ không có cơ hội rồi.

Kiều Vô Tinh cũng mặc kệ nàng, dù sao hắn đã xác định được suy nghĩ trong lòng Du Tiểu Mặc, cho nên để Thiên Tâm muốn tự mình làm khổ mình cũng không khuyên can, đợi mấy ngày nữa nàng cảm thấy vô vọng sẽ tự buông tha thôi.

Thế nhưng mà lần này Kiều Vô Tinh đã tính sai, suốt một tháng, ngoại trừ thời gian tu luyện, Thiên Tâm đều giữ vững kiên trì, mỗi ngày không đi qua cửa phòng Du Tiểu Mặc nhìn một cái sẽ thấy bứt rứt cả ngày luôn.

Có một ngày, Nhan Huy không kiềm được mà bắt đầu tùy tiện bình luận về nàng, “Không ngờ Thiên Tâm cô nương lại là người có tâm kế như vậy, đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài!”

“Là sao?” Trình Hướng Vinh vẫn chưa trả lời, Uyển Nhã đi ngang qua tình cờ nghe được câu này, lập tức tò mò lên tiếng hỏi thăm.

“Các ngươi ngẫm lại đi, nếu như Du Tiểu Hắc biết được trong lúc hắn bế quan, mỗi ngày Thiên Tâm đều tới nhìn hắn, chẳng phải trong lòng sẽ sinh ra một vài cảm giác khác thường sao?” Nhan Huy vỗ đùi, “Tạm thời không nói tới cảm giác khác thường gì, nhưng chắc chắn nàng đã thành công khắc sâu ấn tượng về mình trong lòng Du Tiểu Hắc rồi.”

Uyển Nhã suy ngẫm một chút, “Đúng là vậy, nhưng ngươi đâu thể dùng từ tâm kế để hình dung việc này chứ?”

Nhan Huy nở nụ cười, “Tiếp theo mới là trọng điểm, các ngươi ngẫm lại đi, phòng của nàng ngay bên cạnh phòng Du Tiểu Mặc, muốn đi tới cửa phòng hắn cũng chỉ mất mấy bước, cớ gì mà nàng không làm, dù sao mỗi ngày nàng đều đi ngang qua, làm dáng một lần có gì khó.”

Uyển Nhã phì cười, phân tích cũng có lý lắm.

Trình Hướng Vinh cũng chảy một giọt mồ hôi lạnh.

“Nhan Huy, ngươi muốn chết hả! Ngươi nói ai đang làm dáng, có gan thì lặp lại lần nữa xem.” Đúng lúc này Thiên Tâm đi ngang qua hằm hằm lao đến, hung ác trợn mắt nhìn Nhan Huy.

Nhan Huy rụt cổ một cái, “Không có không có không có, đại tiểu thư ngài nghe nhầm rồi, ta không nói tới ngươi mà.”

Con mắt Thiên Tâm lập tức phun nửa, “Nhan Huy nhà ngươi giỏi lắm, hóa ra là đang nói xấu ta thật, bản tiểu thư thấy ngươi chán sống rồi.”

Suýt nữa thì Nhan Huy đã ngã quỵ, hóa ra vị đại tiểu thư này đang bẫy hắn, quả nhiên, nàng không hề vô hại như bề ngoài, thật là một người nhiều mưu mô.

Uyển Nhã cười nói: “Thiên Tâm, ta thấy ngươi đừng uổng phí tâm tư nữa, mấy thứ như tình cảm không thể miễn cưỡng được đâu, hắn đã từ chối rõ ràng như vậy, cho dù ngươi làm nhiều hơn cũng không thể làm hắn lung lay đâu.”

Thiên Tâm không muốn nghe thuyết giáo, không thèm đáp lời.

Uyển Nhã cũng không giận, nói hai câu với Nhan Huy và Trình Hướng Vinh rồi mới đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.