Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 437: Kiên cường tới cố chấp




Du Tiểu Mặc căng cẳng xoa xoa bàn tay, con mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay Chu Hoành, cầu trời phù hộ, cái tên trên tờ giấy nhất định phải là hắn, hắn cam đoan sau này sẽ không ghét bỏ cái tên Du Tiểu Hắc này nữa.

“Tên này còn cố làm ra vẻ huyền bí nữa.” Thiên Tâm cũng muốn biết đến cùng thì Chu Hoành rút trúng ai, nhưng gã lấy được tờ giấy rồi mà cứ như thể đang cố làm cho mọi người tò mò, động tác rất chậm rãi.

Chu Hoành không nhìn cái tên trên tờ giấy, gã hài lòng khi thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, lúc này mới từ từ giao từ giấy cho trọng tài, gã không tin mình sẽ xui xẻo tới vậy, rút trúng xác xuất không đến một phần mười kia.

Trọng tài bình tĩnh nhận lấy tờ giấy, sau khi lật mặt lại, ánh mắt chuyển tới nơi viết tên, khi ông ta nhìn rõ ràng, thân thể đột nhiên hơi chấn động, nét mặt cũng cổ quái.

Động tác rất nhẹ này lập tức bị mọi người phát hiện, khắp khán phòng vang lên tiếng thảo luận đầy hưng phấn.

“Thế nào thế nào, rốt cuộc thì biểu lộ của trọng tài là rút trúng hay không trúng?”

“Đúng là một đám người đáng ghét, đã biết rõ còn cố ý làm người ta tò mò.”

“Ha ha, không làm vậy thì sao có thời khắc lịch sử đầy hồi hộp thế này, theo ta thấy, chắc là không rút trúng đâu, trọng tài thích làm mấy động tác dối người lắm.”

Chu Hoành bị trọng tài làm cho hơi căng thẳng, vội hỏi: “Sao?”

Trọng tài không nói gì, mà lấy một bảng ngọc thạch loại nhỏ ra.

Thấy thế, tầm mắt của mọi người lập tức chuyển qua màn ảnh trên vách tường, chỉ thấy sau tên Chu Hoành, chậm rãi hiện ra tên của một người khác —— Du Tiểu Hắc!

Toàn trường yên tĩnh…

“A, mẹ nó, đúng là rút trúng rồi.” Tiếng kêu hưng phấn của Thiên Tâm khá vỡ bầu không khí yên lặng phủ khắp hội trường, bản thân nàng còn biểu hiện kích động hơn cả Du Tiểu Mặc, còn nói tục luôn mà.

Kiều Vô Tinh che mặt xấu hổ, nha đầu kia đúng là điên rồi.

Du Tiểu Mặc kích động đến mức siết tay Lăng Tiêu thật chặt, hắn cao hứng không thể nói nổi lời nào, tay cứ run rẩy mãi, quả nhiên là ông trời đang đứng về phía hắn mà.

“Đừng quá kích động, kết quả này rất bình thường.” Lăng Tiêu cầm chặt cổ tay hắn, có lẽ y chính là người bình tĩnh nhất ở nơi này, bởi vì người lãnh khốc như Cửu Dạ mà nét mặt còn hơi thay đổi khi nhìn thấy kết quả cơ mà, hiển nhiên là không ngờ Du Tiểu Mặc lại may mắn đến thế.

An Kiều bên cạnh không nhịn được mà gắt một cái, mẹ nó đúng là vận khí cứt chó, xác xuất chưa tới một phần mười như vậy mà cũng rút trúng được, quá đáng giận!

“Không thể nào!”

Chu Hoành phí hết một phen công phu khó mà tiếp nhận được sự thật này, vẻ khiếp sợ hiện lên lồ lồ trên mặt, đến bây giờ gã vẫn không kịp phản ứng. Cố ý tìm tới mười người, còn vì việc này mà bỏ ra một cái giá lớn, vậy mà kết quả thế này ư, không phải nói hết thảy những gì gã làm lúc trước đều đã vô dụng sao!

Đối mặt với Chu Hoành tức giận khó bình, trọng tài rất tình tĩnh đưa tờ giấy cho hắn, “Nếu không tin, hãy tự xem kết quả do chính tay ngươi rút.”

Chu Hoành không nhận lấy tờ giấy, chỉ liếc nhìn cái tên được ghi trên đó, đúng là ba chữ Du Tiểu Hắc, con mắt trợn to tới mức vằn vện tia máu.

Người khác đều cho là gã vì chiến cuộc toàn thắng mới làm như vậy, nhưng kỳ thật không phải, nguyên nhân thực sự là do gã đã có ước định với Nhiễm Ngọc ở tầng bốn mươi ba, nếu như lần này gã toàn thắng sáu lần, Nhiễm Ngọc sẽ đồng ý song tu với gã. Để có được Nhiễm Ngọc, gã mới bất chấp cái giá nào để thắng, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, hơn nữa còn là một trong số những viện sinh lợi hại nhất là Tiêu Dao Viện tuyển nhận năm nay.

Trước khi Du Tiểu Mặc khiêu chiến, gã đã điều tra thông tin của họ rồi.

Kết luận là, trong số tân sinh có ba đan sư cao cấp sở hữu linh hồn thất thải, đấu với ba người này không có tỷ lệ thắng, nhưng kể cả mấy người khác thì phần thắng của gã cũng không lớn, cho nên để tránh gặp phải thế cục không thể thay đổi, gã đã sớm nghĩ ra đối sách.

Nhìn thì có vẻ hành vi của gã đã làm trái quy tắc của Tiêu Dao Viện, nhưng cho dù có người đi điều tra cũng không thể tra ra nổi.

Vậy mà, 90% lại bại bởi 10% nhỏ nhoi kia.

Chỉ cần là người bình thường đều không thể chấp nhận được điểm này.

Du Tiểu Mặc hưng phấn chạy lên võ đài, đứng trước mặt Chu Hoành.

Chu Hoành biết mình không thể tùy tiện giận cá chém thớt, nhưng gã vẫn không nén nổi đống ác ý kia, nhìn thấy Du Tiểu Mặc như thể đang nhìn kẻ thù, mặt xanh lét nhìn hắn chằm chằm.

Du Tiểu Mặc nhẹ nhàng nói: “Ta là Du Tiểu Hắc, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Chu Hoành muốn thổ huyết luôn, chỉ giáo? Gã lấy cái gì để chỉ giáo, loại kết cục biết trước sẽ thua này, còn không bằng thẳn thắng nhận thua luôn, nhưng Chu Hoành lại cảm thấy quá mất mặt, nếu như Nhiễm Ngọc mà biết…

Trọng tài đứng ở bên võ đài giơ tay lên, ra hiệu: “Bắt đầu đi.”

Chu Hoành há miệng muốn lên tiếng, nhưng phía đối diện đột nhiên ùn ùn kéo đến một dòng sức mạnh linh hồn cực kì mạnh mẽ, gã đứng mũi chịu sào, như thể có một ngọn núi cao đang ầm ầm đè lên người gã, giờ khắc này, Chu Hoành mới chính thức cảm giác được giữa mình và hắn chênh lệch tới mức nào, đó là sự chênh lệch mà không thể dùng bất kể thủ đoạn nào để bù đắp.

Nụ cười trên gương mặt hơi non nớt của thiếu niên đã biến mất, lúc này vô cùng nghiêm túc và chăm chú, dáng người đứng yên dần dần hình thành một tư thế công kích…

Chu Hoành lui về phía sau một bước theo bản năng.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo khe khẽ.

Âm thanh quen thuộc tới mức làm Chu Hoành nao nao, thời điểm trông qua, gã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, há miệng nhưng không thể thốt ra nổi cái tên Nhiễm Ngọc này.

Nhiễm Ngọc đứng trên khán đài đưa mắt nhìn xuống gã, cặp mắt cụp xuống che giấu sự khinh thường và khinh miệt bên trong, có lẽ người bên cạnh không chú ý tới, nhưng Chu Hoành đứng phía dưới lại thấy rõ ràng.

Tại sao?

Trong đầu Chu Hoành chỉ còn lại câu hỏi này.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhíu mày, nhìn theo tầm mắt Chu Hoành, hắn bắt gặp được một cảnh đẹp, đó là một nam tử dù đã bị bao phủ trong đám người nhưng chỉ liếc cũng có thể nhìn ra được, rõ ràng là nam nhân, vậy mà lại sở hữu một khuôn mặt còn quyến rũ đẹp đẽ hơn cả Mao Cầu, nếu dùng ba chữ để hình dung người này, đó chính là hồ ly tinh.

Lúc này, hồ ly tinh kia đang dùng một loại ánh mắt giễu cợt nhìn Chu Hoành.

Du Tiểu Mặc thu khí thế lại, nhìn Chu Hoành có vẻ hơi thất hồn lạc phách, bất đắc dĩ nói: “Đại ca, ngươi còn muốn đánh nữa không?” Nhìn dáng vẻ của người này, rõ ràng là đang muốn buông tha.

Trầm mặc ba giây, Chu Hoành đột nhiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt vằn vện tia máu nhìn hắn, yếu hầu thốt lên một chữ kiên định: “Đánh!”

Vừa nói xong, cả người gã như một mũi tên được bắn khỏi cung, khí thế toàn thân tăng vọt, lao về phía Du Tiểu Mặc như muốn liều mạng, đúng là làm cho người ta giật mình.

Du Tiểu Mặc còn tường gã chuẩn bị bỏ cuộc, không ngờ lại đột nhiên động thủ.

Tuy bị đánh trở tay không kịp, nhưng hắn vẫn dễ dàng bắt được quỹ đạo tấn công của gã, thực ra, Chu Hoành chỉ đang điên cuồng xông tới mà thôi.

Du Tiểu Mặc dựng lên một bức tường bằng linh hồn, muốn đụng thì cho ngươi đụng là được.

Lúc này Chu Hoành bỗng xoay chuyển, lách qua sự ngăn cản của bức tường định công kích Du Tiểu Mặc, Du Tiểu Mặc tiện tay bắn một cái Linh Tê Chỉ ra, sức mạnh linh hồn như ngân châm xé không khí tấn công chính diện vào Chu Hoành, Chu Hoành không tránh kịp, bả vai bị trúng đòn, đau đớn như giáo huấn xông thẳng tới đại não.

Chu Hoành ôm bả vai quỳ một gối xuống, sau đó gã lập tức đứng dậy, sức mạnh linh hồn trong cơ thể lại điên cuồng tuôn ra, như không muốn xống, tiếp tục xông về phía Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhướn mày, đừng bảo là người này…

Nhìn từ phía khán đài lại là một cảnh tượng khác, Chu Hoành quyết tâm không buông tha, một lần rồi lại một lần muốn rung chuyển ngọn núi trước mặt mình, nhưng lần nào cũng tốn công vô ích, chỉ có gã mang thương tích đầy mình.

Đám đông trên khán đài lặng ngắt nhìn cảnh này,

Rất nhiều người còn muốn xem bộ dạng chán nản sau khi bị đánh bại của Chu Hoành, nhưng giờ phút này lại không biết phản ứng sao cho phải, rõ ràng đã biết mình không thắng được mà còn muốn tiếp tục, đây là ngốc, hay là quá cố chấp.

“Rầm—— “

Thân thể bị đá bay của Chu Hoành nặng nề rơi trên mặt đất, mấy giây sau, có vẻ gã vẫn muốn đứng lên chiến đấu tiếp, như một con gián đập mãi không chết.

Du Tiểu Mặc bước lên phía trước một bước, nhíu mày thật chặt, hô lớn với gã: “Này, chân trời xa xăm nơi nào không có cỏ thơm, ngươi cần gì phải đơn phương yêu mến một cọng cỏ, người ta chướng mắt ngươi chưa chắc đã là tổn thất của ngươi, làm gì phải tự giày vò bản thân như vậy, ngươi không phiền nhưng ta thì phiền lắm rồi.”

Chu Hoành quỳ một chân xuống đất, thổ huyết, gã xoay đầu nhìn thoáng qua nơi Nhiễm Ngọc đang ngồi, nhưng người ấy đã đi mất, không biết đi từ lúc nào.

Du Tiểu Mặc nói: “Không cần nhìn, từ lúc ngươi xông tới đây hắn đã đi rồi, thế này, ngươi nhận thua luôn đi, ta sẽ không đá ngươi xuống.”

Chu Hoành khẽ giật mình.

Du Tiểu Mặc lập tức nói với trọng tài: “Trọng tài, hắn nhận thua.”

Trọng tài: ngươi nghĩ ta chết rồi hả?

Chu Hoành lau vết máu nơi khóe miệng, “Ngươi nói rất đúng, ta nhận thua.”

Trọng tài: “…”

Du Tiểu Mặc cười hì hì nhìn trọng tài.

Trọng tài hít một hơi thật sau, sâu đó tuyên bố Du Tiểu Mặc chiến thắng, một màn kịch vừa khôi hài vừa cẩu huyết đã kết thúc như vậy đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.