Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 390: Lên đường




Hai giờ sau, xe ngựa đưa họ tới một trang viên lớn.

Trang viên được xây dựng theo kiểu độc lập, chung quanh không có kiến trúc nào khác, đứng trên một mảng đất bằng trống trải, rất cô đơn, bầu không khí cũng rất nghiêm túc. Bên trong trang viên sau tầng tầng lớp lớp cường giả đứng canh gác chính là không gian truyền tống mà Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc muốn tìm.

Du Tiểu Mặc thanh toán một linh tinh cho xa phu, lúc người nọ rời đi, có lẽ vì do kích động quá mức, xe ngựa chạy cứ cong cong vẹo vẹo, như thể sắp đổ tới nơi.

Lăng Tiêu nhìn vào trang viên mấy lần, ngoại từ tầng tầng canh gác kia thì bên trong cũng không thiếu cường giả tọa trấn, nếu không có gia tộc Đoan Mộc làm trung gian giới thiệu, đoán chừng phải dùng bạo lực mới vào được.

“Không gian tuyền tống kia có ở bên trong thật không?” Du Tiểu Mặc rướn cổ lên ngó nghiêng vào bên trong trang viên, nhìn sao cũng thấy giống một tòa nhà, chẳng có vẻ gì là nơi có không gian truyền tống hết.

“Trong trang viên có vài tia năng lượng không gian rò rỉ ra ngoài, quả thật là có không gian truyền tống ở bên trong, chúng ta vào xem.” Lăng Tiêu nói xong liền đi tới.

Còn chưa đợi hai người bước chân vào, một thủ vệ đứng ngoài đã lên tiếng quát: “Đứng lại, nơi này là địa bàn của gia tộc Hạ Nhĩ, không được lại gần, nếu không đừng trách chúng ta động thủ.”

Du Tiểu Mặc lập tức lôi tấm thiếp mời mà gia tộc Đoan Mộc đã giao cho hắn, sau đó chuyển cho người nọ, “Vị đại ca này, đây là thiếp mời của chúng ta, mời ngươi xem một chút.”

Thủ vệ nhìn thiếp mời, lại bất ngờ liếc nhìn họ, mới nói: “Đi theo ta.”

Đi qua trang viên, ở một nơi giống như hoa viên, Du Tiểu Mặc nhìn thấy một bệ đá dài rộng hơn mười mét đang yên lặng đứng đấy, bệ đá được khắc đầy những đường hoa văn chằng chịt, không gian phía trên hơi gợn sóng, lan tràn xung quanh một cái động màu đen hình tròn, ở bên trong đấy tiết ra một tia năng lượng không gian rất quen thuộc.

Đây chính là không gian truyền tống, chung quanh đã được cường giả của gia tộc Hạ Nhĩ vây quanh, nghiêm mật tới nỗi một con ruồi cũng không lọt qua được.

Hai người nhanh chóng gặp được người phụ trách.

Đó là một lão giả cao tuổi có màu tóc hoa râm, nhìn thấy bọn hắn, cặp mắt đục ngầu bỗng lóe lên ting quang, lần lượt đảo qua giữa hai người.

“Hai vị chính là người mà gia tộc Đoan Mộc đã nói? Lão phu nghe nói các ngươi có ba người, sao bây giờ lại biến thành hai, còn người kia đâu?”

Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Chúng ta không quen hắn, hắn đi rồi.”

Lão giả trầm ngâm vài giây: “Ra là thế, bởi vì gia tộc Đoan Mộc thỉnh cầu, gia tộc Hạ Nhĩ mới mở không gian truyền tống cho các ngươi, nhưng các ngươi phải tự trả phí tổn, ta tin hai vị không thiếu chút linh tinh này phải không.”

Có lẽ lão giả đã nghe nói tới chuyện của họ ở đấu giá hội rồi.

“Xin hỏi phí tổn là bao nhiêu?” Du Tiểu Mặc hỏi.

“Mỗi người năm ngàn linh tinh.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, cho là mình nghe lầm, hắn nhớ rõ Bắc Động đâu có giàu có, mà muốn truyền tống từ Bắc Động đến Nam Lục lại đòi ngần ấy, cái giá này có phải quá cao rồi không?

“Không hề cao.” Lão giả nhìn ra nghi ngờ của hắn, “Nếu không dùng không gian truyền tống, muốn bay từ Bắc Động đến Nam Lục, dùng tốc độ của một cường giả Hoàng cảnh, phải trên trăm năm mới đến nơi, nếu di chuyển trong phạm vi Bắc Động thì giá cả mới thấp được.”

Nếu tính theo khoảng cách thì không cao thật, nhưng đối với đa số người mà nói, cái giá này vẫn cao không hợp thói thường, cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên nhân khẩu ở Bắc Động không lưu động nhiều.

“Năm ngàn thì năm ngàn, lúc nào có thể mở không gian truyền tống?”

Lăng Tiêu đã từng sinh sống ở đại lục Thông Thiên, biết rõ linh tinh rất quý giá, nhưng trong đầu y trước giờ chưa bao giờ có hai chữ quý trọng, bất kể là trên người y có linh tinh hay không.

Thấy y sảng khoái như vậy, lão giả vuốt râu cười tủm tỉm: “Nếu hai vị muốn đi gấp, thì bây giờ cũng có thể.”

Trên thực tế sau khi tin tức về đấu giá hội được truyền tới, bọn họ đã bắt đầu chuyển bị không gian truyền tống rồi, bởi vì một người có thể dùng tới một ngàn vạn linh tinh chỉ để mua Thiên Công Đỉnh, sao có thể tiếc năm ngàn linh tinh đây.

Đừng nhìn năm ngàn linh tinh không nhiều lắm, trên thực tế ngần này đã là một số tiền lớn đối với gia tộc Hạ Nhĩ, bởi vì tuy họ nắm giữa được không gian truyền tống lớn nhất, nhưng người có thể trả nổi phí sử dụng chẳng có bao nhiêu. Thực ra đây cũng là một trong những nguyên nhân gia tộc Hạ Nhĩ đồng ý để hai người sử dụng không gian truyền tống.

Lão giả dẫn bọn họ tới hoa viên, cũng là nơi không gian truyền tống tồn tại.

Lão giả lấy một chiếc lá khổng lồ từ trong túi trữ vậy, “Đây là thuyền làm từ lá, lá cây được hái từ trên cây vạn cổ Thường Thanh, loại lá cây này trời sinh đã có cảm ứng không gian rất mạnh, nếu lúc bước vào không gian truyền tống mà dùng thuyền lá này có thể rút ngắn được nửa thời gian.”

Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên, vội hỏi: “Thứ này cần bao nhiêu linh tinh?”

Vô gian bất thành thương*, hắn tin chắc thứ này không thể rẻ được.

Lão giả cười híp mắt nói: “Một vạn linh tinh.”

Du Tiểu Mặc cảm thấy đắt quá đi mất, nhưng hắn vẫn mua, bởi vì tác dụng rút ngắn một nửa thời gian kia quá hấp dẫn, mặc dù đã có không gian truyền tống, nhưng quãng đường cũng phải mất tới ba, bốn tháng mới tới nơi được.

Mới chút xíu mà đã buôn bán lời được hai vạn linh tinh, được đương với số lợi nhuận mà gia tộc Hạ Nhĩ kiếm được trong một năm, bởi vì trừ đi các loại cần chi tiêu, hàng năm, số linh tinh mà gia tộc Hạ Nhĩ kiếm được không nhiều nhặn gì mấy.

Tiễn hai người đi, lão giả cảm thấy nếu năm nào cũng có mấy người thế này thì tốt quá.

Nguyên lý của không gian truyền tống và hành lang không gian hoàn toàn khác nhau.

Không gian truyền tống như một dòng hải lưu khổng lồ, có sức kéo tự động, cho dù có đứng bất động thì không gian truyền tống vẫn đem ngươi tới nơi cần đến, cho nên có thể ví không gian truyền tống là một dòng hải lưu biết lưu động mà lại ổn định.

Vừa tiến vào lỗ đen, Du Tiểu Mặc liền lấy chiếc thuyền lá kia ra.

Lá cây rất lớn, tản ra một dòng linh khí nhàn nhạt tươi mát, dòng linh khí này bao quanh bọn họ, rồi sinh ra cộng minh với năng lượng không gian xung quanh, thoáng cái đã đẩy tốc độ lên gấp đôi.

“Cây vạn cổ Thường Thanh là cái gì?”

Du Tiểu Mặc ngồi trước mặt Lăng Tiêu, mặt đối mặt với y mà hỏi.

Lăng Tiêu cúi đầu xuống, “Là một loại linh thụ còn sống sót từ thời viễn cổ, chỉ sinh tồn trong khe hở không gian, lá cây của nó quanh năm đều có màu xanh biếc, hơn nữa chưa bao giờ héo tàn.”

“Vậy nếu sau này tới vị diện khác, chẳng phải có thể dùng lá cây vạn cổ Thường Thanh sao?” Du Tiểu Mặc ngạc nhiên nói ra tính toán.

Lăng Tiêu nhếch môi, “Cái này thì không được, hành lang không gian không hề ổn định, nếu sử dụng thuyền lá, rất có thể sẽ đưa chúng ta tới nơi khác, nếu may mắn thì tới vị diện khác, còn xui xẻo hả, rất có thể là một nơi đầy bão không gian.”

Du Tiểu Mặc nhớ tới trận bão mà Lăng Tiêu đã ngăn cản khi gặp ở hành lang không gian lần trước, chỉ một trận thôi đã tiêu hao hết nhiều linh lực như vậy, nếu thật sự bị đưa tới nơi toàn là bão không gian, chắc chẳng còn ai sống sót nổi quá.

“Em tu luyện.”

Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào ánh mắt đắm đuối kia của Lăng Tiêu, đột nhiên ngượng ngùng nhìn qua chỗ khác, nói xong liền xoay người đi. Sau khi trở về từ biển Vô Tận, thời gian tu luyện của hắn cứ bị thiếu hụt mãi.

Nhưng mỗi ngày hắn vẫn rút ra chút thời gian dành riêng cho việc tu luyện, cho nên hiện tại hắn vẫn là đan sư cấp tám, nhưng đã lên tới cấp tám thượng phẩm rồi, hắn muốn mượn cơ hội này để đột phá khỏi câp tám, không hiểu sao., Du Tiểu Mặc luôn cảm giác sắp có chuyện gì phát sinh đến nơi rồi, cho nên hắn phải tăng thực lực thật nhanh.

Lăng Tiêu kéo hắn vào trong lòng, dùng má cọ cọ đầu hắn rồi nói: “Tiểu Mặc, có muốn thử một lần ở chỗ này không?”

“Không bao giờ.” Du Tiểu Mặc giơ tay lên đập đầu y một cái, cái đồ khắp nơi có thể động dục được, đập xong, trái tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn, bởi vì hình như đây là lần đầu tiên hắn đập đầu Lăng Tiêu á.

Lăng Tiêu dùng trán đụng nhẹ vào đầu hắn một cái.

Du Tiểu Mặc bị đập cho ngã ngửa về phía sau, lại bị y kéo trở về, lúc đầu còn định phàn nàn, nhưng mà bị đẩy thế này làm cho hắn nhớ ra một việc: “Cái ngọc giản mà lão đầu đưa cho em ấy, bây giờ anh có thể giải cấm chế phía trên chưa?”

Lăng Tiêu tiếc nuối nói: “Chưa thể.”

“Vì sao? Anh đã nói là ba tháng sau là được mà?”

“Bởi vì vi phu vẫn đang bận hầu hạ phu nhân.”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, “… Nói nghiêm túc với anh đó.” Hơn nữa hắn không biết Lăng Tiêu bận hầu hạ hắn cái gì, áp bách hắn thì còn nghe được.

Lăng Tiêu dùng một ánh mắt “Em không biết đùa” nhìn hắn một cái, “Đó là thời gian ước chừng, mấy tháng này cứ bận chạy tới chạy lui, làm gì còn thời gian mà dung hợp tu vi, bây giờ còn chưa dung hợp được một nửa, phải tốn không ít thời gian nữa.”

Du Tiểu Mặc vuốt vuốt ***g ngực y, “Vậy bây giờ có thời gian nè, chúng ta cùng tu luyện.”

Lăng Tiêu lập tức ôm lấy hắn, con mắt lóe sáng, “Được, chúng ta cùng tu luyện.”

Du Tiểu Mặc khụ một tiếng, “Em nói là tu luyện riêng.”

Lăng Tiêu mang cái vẻ mặt đứng đắn, “Phu nhân, phu quân càng muốn cùng em cưỡi.”

Trong nháy mắt Du Tiểu Mặc nhớ tới cái hình ảnh kia, suýt nữa thì máu mũi đã phun trào, quả nhiên tên này là tai họa mà, “Không tu luyện thì anh có thể xem em tu luyện, em không ngại đâu.”

Nói xong thì không thèm để ý đến y nữa, ngồi xếp bằng bắt đầu tĩnh tâm.

Lăng Tiêu chống cằm, nhìn khuôn mặt hắn, ánh mắt sáng quắc.

Năm phút sau, mí mắt Du Tiểu Mặc bỗng nhúc nhích.

Mười phút sau, má Du Tiểu Mặc giật giật.

Mười lăm phút sau, Du Tiểu Mặc mãnh liệt giật khóe miêng, mở mắt ra, thẹn quá hóa giận mà đánh y một cái, “Rốt cuộc thì anh không thèm tu luyện hả?”

Lăng Tiêu cười tới nỗi hai bả vai cứ rung rung, “Không phải em đã nói không ngại ta nhìn em tu luyện sao?”

Du Tiểu Mặc trợn mắt lườm y một cái, “Anh tưởng thật à!”

Lăng Tiêu gật đầu, “Đương nhiên là phải tin phu nhân rồi.”

Du Tiểu Mặc dựng thẳng lông mày, “Vậy phu nhân nói thì có nghe không?”

Lăng Tiêu im lặng thật lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng gật gật đầu, “Nghe…”

Du Tiểu Mặc thẳng thắn xem nhẹ cái nét mặt miễn cưỡng kia, nói: “Anh nói đấy nhé, bây giờ nhắm mắt lại tu luyện cho em, không được nhìn em nữa.”

“Vi phu tuân chỉ là được…”

*Vô gian bất thành thương: không gian xảo thì đâu phải thương nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.