Sau khi Lăng Tiêu cứu được Du Tiểu Mặc, khí thế của Hỏa Phượng Hoàng cũng yếu dần, bị Vũ Văn Nam đánh tan.
Chỉ là ngay từ đầu Lăng Tiêu đã không có ý định dùng Hỏa Phượng Hoàng để đánh bại Vũ Văn Nam, dù sao không có ai điều khiển, lại chỉ được tạo thành bằng thần hỏa, không thể phát huy được thực lực thật sự, ý định của y cũng chỉ là cầm chân Vũ Văn Nam mà thôi.
Sau khi Vũ Văn Nam và Trần Tình Nhi thoát khỏi đối thủ lập tức xuất hiện bên cạnh Thiên Diện Luyện Ngục Chu.
Trần Tình Nhi nhìn Thiên Diện Luyện Ngục Chu đầy lo âu, “Ngươi làm sao thế?”
“Cũng ngay mà trên người ta mặc giáp mềm chế tác từ tơ Luyện Ngục, chỉ tiếc là giáp bị hủy, quả nhiên Kỳ Lân Thần Hỏa quá lợi hai.” Thiên Diện Luyện Ngục Chu tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy ả rất yêu thương bộ giáp của mình, nhưng cũng âu sầu trong lòng.
“Hủy thì hủy, dù sao cũng tốt hơn là mất mạng.” Trần Tình Nhi thở dài một tiếng, Thiên Diện Luyện Ngục Chu là khế ước yêu thú bản mệnh của nàng, nếu ả xảy ra chuyện gì, nàng cũng bị cắn trả, đến lúc ấy thực lực giảm xuống rồi sẽ gây bất lợi cho nhiệm vụ.
“Được rồi, phải nghĩ xem làm sao để hoàn thành được nhiệm vụ, cái kẻ tên Lăng Tiêu kia cũng không phải là Đế Vương thú thông thường, hắn là Kỳ Lân đứng đầu Tứ Linh.” Sắc mặt Vũ Văn Nam căng thẳng nhìn về phía Lăng Tiêu, hơn nữa ngọn lửa màu đỏ kia cũng làm cho hắn chú ý.
Không đợi bọn chúng kịp thương lượng ra phương án khác, trên đỉnh đầu mọi người đột nhiên truyền đến một tiếng nổ ầm ầm, kết giới của học viện Đạo Tâm chấn động mạnh, hơn nữa tần suất càng ngày càng cao, mãi tới khi một tiếng “Ầm” vang lên, kết giới bị phá hủy, tiếng vang kinh thiên động địa kia làm lỗ tai mọi người gần như mất khả năng nhận biết.
Trên bầu trời, ánh mặt trời chói lòa.
Và tiếng gào thét của yêu thú cũng nhưng ẩn như hiện truyền tới từ bốn phía.
Kết giới mạnh như vậy, lại bị phá vỡ.
Sắc mặt của Hắc Thiên và năm vị trưởng lão hoàn toàn thay đổi, mảnh kết giới này bao phủ toàn bộ học khu A tách biệt nơi này ra khỏi thâm sơn, nhiều năm qua luôn bảo vệ học viện, một khi bị phá vỡ, rất có thể học khu A sẽ gặp phải tập kích mãnh liệt từ yêu thú trong thâm sơn.
Không cần bọn họ nói rõ, Cao Dương lập tức quay trở lại, tự động dẫn đội hộ vệ đi canh gác những lối ra kia.
Trong khoảng khắc kết giới bị phá vỡ ấy, mấy ánh sáng từ bên ngoài xẹt vào, cũng không lâu lắm đã xuất hiện ở trên không, kẻ đầu tiên đương nhiên là Khâu Nhiễm, những kẻ khác là hai gã cường giả mà Khâu Nhiễm đã hợp tác, còn có yêu thú khế ước của chúng, ngoài ra còn có lão tổ Đằng gia, Phù Dung tiên tử và Phi Hạt.
“Nam Thần, xem ra các ngươi cũng gặp trở ngại, không bằng hợp tác với chúng ta, sao nào?”
Lúc này, một gã đàn ông trung niên đứng bên trái Khâu Nhiễm đột nhiên mở miệng, tầm mắt của gã nhìn về phía đám người Vũ Văn Nam đang đứng, nghe giọng điệu này thì có vẻ đã quen biết từ trước.
Vũ Văn Nam cười cợt nhìn về phía gã, “Vị đại nhân kia lại phái hai người các ngươi tới rồi hả, vì một kẻ ở vị diện trung cấp, đúng là cam lòng.”
“Nếu vật kia có thật, chẳng có gì là cam lòng hay không cam lòng, chẳng phải các ngươi cũng ở đây sao, thậm chí từ đầu còn phái Đông Thần tới, đáng tiếc, tiểu tử kia đã chết rồi.” Nam tử trung niên cười nói có chút hả hê.
“Được rồi, nếu đã hợp tác, vậy ta sẽ nói rõ trước.” Vũ Văn Nam không muốn nói nhảm với gã, “Người nam nhân kia rất lợi hại, bất cứ ai trong số chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu như các ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ, tốt nhất đừng có bằng mặt mà không bằng lòng, triển khai thực lực chân chính của các ngươi ra.”
Đám người nọ theo tầm mắt hắn nhìn về phía Lăng Tiêu.
Sau vài giây quan sát, gã mới nói: “Có mạnh đến mấy thì cũng chỉ có một mình.”
Tuy rằng có thể cảm giác được y rất đặc biệt, nhưng đối với người ở vị diện trung cấp, gã vẫn biểu hiện ra vài phần lơ đễnh và khinh thường, dù sao gã cũng là người của gia tộc Xích Huyết mà.
Nghe được câu này, trên mặt Vũ Văn Nam không có biểu lộ gì đặc biệt, cũng không hề có ý định giải thích.
“Đã thế, ta sẽ giao hắn cho các ngươi, sao nào?”
“Ngươi…”
“Từ từ.” Nam tử trung niên đang định đáp ứng, đồng bạn của gã đột nhiên lên tiếng ngăn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nam Thần: “Hắn đã lợi hại đến vậy, nếu ngươi không ra tay, chẳng phải không công bằng sao.”
Vũ Văn Nam nhún vai, trong mắt tràn đầy vui vẻ, “Cũng được, thế thì giao cho các ngươi đám người còn lại.”
Khi bọn chúng đang thương lượng, Lăng Tiêu không để ý tới đám người Khâu Nhiễm đột nhiên xông vào, mà là ôm Du Tiểu Mặc đáp xuống đất.
Đại khái là vì cảnh tượng y mới đại phát thần uy vừa nãy, làm mọi người không dám tới gần, chỉ dám đứng xa xa nhìn y.
Ban đầu Lăng Tiêu định đưa Du Tiểu Mặc vào trong không gian của y, nhưng để hắn một mình y lại lo lắng. Đám Xà Cầu đang ở trong không gian của Du Tiểu Mặc, y không phải là chủ nhân của không gian, cho nên không có cách nào kêu trúng ra.
“Chiếp chiếp” Trong lúc Lăng Tiêu đang bận rộn suy tính, một con gà cong cong vẹo vẹo cố gắng bay tới.
Suýt nữa thì Lăng Tiêu đã quên mất nó.
Lúc trước muốn đến đây, cho nên Du Tiểu Mặc để Tiểu Kê ở trong phòng.
Ban đầu nó không chịu, Du Tiểu Mặc phải bảo Lăng Tiêu dọa nó, cuối cùng nó mới tâm bất cam tình bất nguyện buông móng vuốt ra, chắc là bây giờ tranh thủ không ai để ý mới chạy tới.
“Qua đây.” Lăng Tiêu nói.
“Chiếp” Tiểu Kê mừng vỡ vội vã bay tới trước mặt y.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng dặn dò nó: “Bảo vệ chủ nhân của ngươi, nếu hắn mất một sợi tóc, sau này ngươi mọc cái lông nào, ta nhổ cái lông đó, hiểu chưa?”
“Chiếp” Tiểu Kê tủi nhân mổ mổ cái cánh trụi lủi, nó mới sinh được có vài ngày mà.
Lúc này, một người bước tới, người nọ nói: “Ta sẽ trông hắn giúp ngươi.”
Lăng Tiêu quay đầu nhìn sang, người nọ có một mái tóc màu bạch kim rất bắt mắt, rõ ràng là Ngân Qua mới chữa khỏi vết thương, phía sau y còn có hai người khá thân với Du Tiểu Mặc là Phong Trì Vân và Đường Ngọc Lân.
“Hắn làm sao thế?” Phong Trì Vân hỏi.
“Không có gì đáng ngại, chỉ bị tổn thất chút tinh khí, nghỉ ngơi một lát là ổn.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng đặt Du Tiểu Mặc xuống mặt đất, để hắn dựa lưng vào một tảng đá lớn.
“Đại nhân…” Lam Cầu đi tới.
Lăng Tiêu khẽ vuốt ve gò má của Du Tiểu Mặc, y nói mà không ngẩng đầu lên: “Ta muốn ngươi cùng mạng sống để bảo vệ hắn, hiểu chưa?”
Lam Cầu gật đầu: “Dạ.”
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, Lăng Tiêu liền đứng dậy, quay người nhìn phía Ngân Qua, “Làm phiền các ngươi.” Lớp mặt nạ che khuất nét mặt y, nhưng Lăng Tiêu vẫn chấp nhận sự trợ giúp của Ngân Qua.
Ngân Qua khẽ gật đầu.
“Ta cũng vậy.” Bách Lý Tiểu Ngư chạy tới, đi theo phía sau còn có Liễu Nhạc và Giang Tiểu Phong, tuy rằng không lên tiếng, nhưng hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ như Bách Lý Tiểu Ngư.
“Hồ đồ.” Bách Lý Thiên Dật đi tới mắng một câu, “Chỉ bằng cái thân nhỏ của đệ chỉ biết càng giúp càng bề bộn, qua bên kia hóng mát đi, ở đây không cần các ngươi.”
“Nhị ca…” Bách Lý Tiểu Ngư bĩu môi, nhìn y đầy oán trách.
“Có gọi cha cũng vô ích, còn không biến mau, chẳng lẽ muốn ta đích thân giúp các ngươi biến hả?” Bách Lý Thiên Dật không bị hắn làm mủi lòng, tiếng bẻ tay vang lên răng rắc.
Gọi cha? Nghĩ hay ghê.
Giang Tiểu Phong giật giật ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Được rồi Tiểu Ngư, với năng lực của chúng ta không giúp được gì đâu, hay là thôi đi, miễn gây phiền toái cho họ.”
Ngay cả bạn tốt cũng nói thế, Bách Lý Thiên Dật không thể làm gì, cuối cùng ba người đành phải rời đi.
Lăng Tiêu quay đầu lại liếc nhìn Du Tiểu Mặc, nhích bàn chân một chút rồi biến mất một cách quỷ mị, chỉ một giây sau đã xuất hiện trên bầu trời, ngay phía đối diện với đám người Khâu Nhiễm.
Phía sau y, cách đó không xa, là Hắc Thiên và năm vị trưởng lão, Khâu Nhiễm đã phá vỡ kết giới của học viện Đạo Tâm, vậy thì mối thù này không còn là chuyện riêng giữa Đoàn Kỳ Thiên và đồ đệ của lão nữa rồi.
Bàn tay Lăng Tiêu đặt trên mặt nạ, trước mắt bao người, y gỡ mặt nạ xuống, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ hiện ra trước mặt mọi người.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, đôi mắt Hắc Thiên lóe sáng, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, ngược lại là Khâu Nhiễm ở phía đối diện, nét mặt đã biến hóa rõ ràng, dù sao gã cũng chưa từng nghĩ tới việc cường giả Thần cảnh kia lại ẩn thân bên trong học viện Đạo Tâm.
“Người nam nhân này chính là kẻ đã xuất hiện ở biển Vô Tận?” Nam tử trung niên thấy sắc mặt Khâu Nhiễm khẽ biến, cũng đoán được đại khái.
“Đúng vậy, hình như lúc ấy hắn chưa dùng hết toàn lực, cho nên ta không rõ ràng thực lực cụ thể của hắn, các ngươi phải cẩn thận một chút.” Khâu Nhiễm gật đầu xác nhận, tuy rằng bên chúng có nhiều người, nhưng trong lòng gã vẫn có một chút kiêng kị.
Vũ Văn nam đứng cách đó không xa, sau khi nhìn thấy hình dáng của Lăng Tiêu, nét mặt không hề thay đổi, nhưng trong đầu đã tìm kiếm tất cả những người mình từng thấy ở vị diện cao cấp, nhất là những người có liên quan đến Kỳ Lân tộc, chỉ là hắn có dò kĩ đến đâu, cũng không thể tìm thấy người nào phù hợp.
Vũ Văn Nam không khỏi nghi ngời với đáp án trong lòng, chẳng lẽ y không phải là người của Kỳ Lân tộc? Ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy không có khả năng, bởi vì hoa văn giữa lông mày y chính là dấu hiệu đặc trưng của Kỳ Lân.
Lăng Tiêu tiện tay ném mặt nạ vào không gian, ánh mắt trầm tĩnh lướt qua khoảng cách giữa không trung, trực tiếp rơi vào trên người Thiên Diện Luyện Ngục Chu, trong mắt lập tức bắn ra sát y vô cùng mãnh miệt.
Thiên Diện Luyện Ngục Chu bỗng cảm thấy lạnh cả người, hơi lạnh chạy từ lòng bàn thân thẳng lên não ả, ả biết rõ, nếu hôm nay không có bản lĩnh xuất chúng thì ả đừng hòng rời khỏi nơi này.
Đang mải nghĩ ngợi, ả lại phát hiện nam nhân phía đối diện đại biến mất.
Sắc mặt Thiên Diện Luyện Ngục Chu thay đổi hoàn toàn, ả vẫn chưa quên cảm giác bỏng rát khi bị Kỳ Lân Thần Hỏa thiêu đốt.
Ngay thời điểm y biến mất, Vũ Văn Nam và nam tử trung niên liền chuyển động, ba tia sáng va chạm trên không rồi lập tức tách ra…