Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y

Chương 840




CHƯƠNG 840: NGƯỜI NÀY CÒN NGOAN ĐỘC HƠN NGƯỜI KIA

Sau khi Tô Xướng nhìn thấy nụ cười đùa cọt của Lý Phàm, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, anh ta lùi về phía sau mấy bước theo bản năng. Lý Phàm trực tiếp vung sợi dây xích qua một cái, vừa vặn dừng ở trên cổ của Tô Xướng.

Tô Xướng bị đau vội vàng tránh khỏi sợi dây xích, nhưng mà không có tác dụng gì hết, Tô Xướng dùng khí lực lớn nhất để quát lên: “Bọn mày còn đứng đó ngớ người cái gì nữa, còn đứng ngây ra đó làm cái gì, nhanh chóng đến ngăn cản nó lại cho tao.”

Máy tên cấp dưới đều ngơ ngác, Tô Xướng bại trận như thế này làm cho bọn họ cạn lời, bọn họ không ngờ tới là Tô Xướng bị người ta kiểm soát nhanh như thế.

Lúc này, bọn họ mới đi đối phó với Lý Phàm, một cái tay của Lý Phàm nắm lấy sợi dây xích sắt, một cánh tay khác thì ngăn cản đòn tấn công của mấy người còn lại.

Bởi vì tắm kính đã bị che lại cho nên Hà Băng không nhìn thấy được cảnh tượng ở bên trong, trong lòng của cô ta vô cùng lo lắng, nếu như làm lớn chuyện này thì phiền phức rồi.

Chủ yếu là cô ta lo lắng Tô Xướng ra tay không biết nặng không biết nhẹ, là một người cảnh sát chính nghĩa, cô ta không hy vọng Lý Phàm sẽ bị thương, cô ta chỉ nghe thấy tiếng kêu rên không ngừng phát ra ở bên trong.

Cô ta lập tức thở dài, mặc dù Lý Phàm có sát chiêu, nhưng mà dù sao thì hai tay cũng không đánh lại bốn tay. Mà lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, Hà Băng tưởng rằng là Tô Xướng đi ra, cô ta vô thức muốn trách móc đối phương.

Nhưng mà cô ta nhìn thấy người đi ra không phải là Tô Xướng, mà là Lý Phàm, cô ta đều trợn to mắt mà nhìn, tình huống gì vậy chứ? Không phải là đối phương nên bị đánh chết đi sống lại mới đúng hả.

Vậy tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không ngừng hồi lúc nãy là có chuyện gì xảy ra, lần này cô ta đoán không ra, cô ta nhịn không được mà liếc nhìn bên trong.

Không nhìn thì còn được, vừa mới nhìn vào cô ta đều phải trố mắt, cô ta không ngờ tới là Tô Xướng lại bị đè trên mặt bàn, mà tên cấp dưới đáng tin tưởng nhất của Tô Xướng thì lại không ngừng dùng đủ loại thủ đoạn với Tô Xướng.

Tô Xướng vừa đau vừa sót, lại cảm thấy tuyệt vọng, anh ta không ngờ tới là mình cũng có tình trạng như ngày hôm nay, bình thường đều là do anh ta tính toán người khác, không ngờ tới 108 loại thủ đoạn tuyệt vọng này lại dùng trên người mình.

“Máy cái đồ mà anh nghiên cứu ra cũng không tồi đấy chứ, dựa vào biểu cảm trên gương mặt của anh, tôi đã có thể thấy được là anh đang rất hưởng thụ.” Lý Phàm trở về chỗ ngồi, bắt chéo chân lại rồi nói.

Lúc này có hai tên cấp dưới bị đánh sưng mặt mũi chạy đến đắm vai đắm lưng cho Lý Phàm, lúc này, Lý Phàm giống y như là người nhà giàu.

Hà Băng dụi dụi mắt cho là mình bị hoa mắt, hay là do phương thức mở cửa của mình không đúng lắm.

“Có chuyện gì vậy chứ?” Hà Băng nhịn không được mà hỏi, Tô Xướng cũng được coi là cao thủ nhất đẳng, với lại thực lực của những tên cắp dưới của Tô Xướng cũng không tệ, chẳng lẽ cộng lại cũng không phải là đối thủ của Lý Phàm hả.

Cô ta nhìn Lý Phàm với vẻ mặt nghỉ ngờ, cảm thấy Lý Phàm rất thần bí, trong lúc nhất thời cô ta đoán không được Lý Phàm làm chuyện này bằng cách nào, một người mà có thể đối phó với nhiều người như vậy, còn có thể giữ cho trên người của mình không có một vết thương nào.

“Đại ca, thả tôi đi, ông nội ơi.” Tô Xướng không ngừng cầu xin Lý Phàm tha thứ, anh ta gần như muốn điên lên rồi, lúc nãy anh ta còn coi những gì Lý Phàm nói là một trò cười.

Đến bây giờ anh ta đã tin tưởng là thật, Lý Phàm đúng là nói được thì làm được. Sau khi anh ta cảm nhận được đồ vật mà mình đã từng nghiên cứu, anh ta biết sống không bằng chết là mùi vị gì.

Máy tên cấp dưới ấy đều không dám dừng tay lại, Lý Phàm chưa nói dừng lại, bọn họ vẫn phải tiếp tục làm như vậy, Lý Phàm tức giận thúc giục: “Có phải là các người không được ăn cơm không vậy hả, tăng lực lên đi!”

“Hà Băng, mau đến đây cứu tôi với, cái tên này bị điên rồi.” Tô Xướng nhìn thấy Hà Băng, anh ta hi vọng là Hà Băng có thể đứng về phía của anh ta.

Hà Băng lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi nói: “Cái này là do anh đã tự tìm.”

Cô ta không đồng ý với cách nghĩ của Tô Xướng, đối phương như thế này là do tự làm tự chịu, bây giờ đối phương ném phải quả đắng, cũng chỉ có thể nói là đáng đời.

Tô Xướng đau đến độ khóc thành tiếng, mà lúc này ba của Tô Xướng đã đến đây, ông ta nghe thấy tiếng khóc lóc của con trai mình, ông ta liền vội vàng bước nhanh hơn.

Lúc ông ta chạy đến, ông ta liền ngây ngắn cả người, tình huống gì vậy chứ? Thế mà ông ta lại nhìn thấy con trai của mình đang bị trừng phạt, cái này không giống với sự tưởng tượng của ông ta.

Chẳng phải con trai của mình mới chính là người trừng phạt người khác hả? Ông ta phẫn nộ nhìn đám cấp dưới ở bên cạnh Tô Xướng.

Sau khi mấy tên cấp dưới đó nhìn thấy ba của Tô Xướng đã đến đây, trong lúc nhát thời liền lâm vào do dự, hai bên này, bọn họ đều không thể đắc tội với bên nào.

Sau khi Tô Xướng có cơ hội thở dốc, anh ta vội vàng nói với ba của mình: “Ba ơi, cái tên này khinh người quá đáng, ba xử lý nó cho con đi.”

“Ở nơi làm việc của cục cảnh sát mà cậu lại dám làm ra những hành động này với cảnh sát, cậu biết tội của mình lớn bao nhiêu không hả?” Ba của Tô Xướng yêu thương con trai nên cũng sốt ruột, ông ta thở phì phò tức giận nhìn Lý Phàm, cũng không trực tiếp ra tay mà là vừa mới đi lên liền chụp mũ Lý Phàm.

Lý Phàm bình tĩnh nói: “Ông bình tĩnh lại, đây là con trai của ông lấy việc công báo thù riêng, bây giờ tôi trả lại cho con trai của ông, chuyện này rất bình thường mà, tôi như thế này là được xem như phòng vệ chính đáng.”

“Hừ, cậu không có tư cách đó, cậu không có tư cách so sánh với con trai của tôi, con trai của tôi vận dụng là hợp tình hợp lý.” Mà đúng lúc này, ba của Tô Xướng vẫn đứng về phía con trai của mình như cũ.

Từ lúc mới bắt đầu, Hà Băng cho rằng ba của Tô Xướng tức giận là rất bình thường, dù sao thì cũng thương yêu con trai, nhưng mà sau khi ba của Tô Xướng biết Tô Xướng dùng việc công báo thù tư, chẳng những không tức giận, ngược lại còn che chở cho Tô Xướng, cái này khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng thất vọng.

“Quản sự Tô, ông thiên vị như thế này là không tốt lắm đâu, hai người bọn họ đều có lỗi, tôi đề nghị chuyện này cứ bỏ qua như thế đi.” Hà Băng cho rằng Lý Phàm làm đúng, cô ta mở miệng nói theo bản năng.

Ba của Tô Xướng lại không nghe lời khuyên bảo, đột nhiên phát tay rồi nói: “Không được, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được.”

Sau khi Tô Xướng nghe thấy lời nói của ba mình, trong lòng lại vui mừng, anh ta phách lối nhìn Lý Phàm, như là muốn nói thế nào, ông đây có quan hệ, anh có thể làm gì được tôi?

Lý Phàm cũng không cảm thấy bắt ngờ, vì dù sao thì tình trạng cấu kết với nhau làm việc xấu anh đã gặp không ít lần, đối phương thiên vị con trai của mình cũng là chuyện bình thường thôi.

Nhưng mà điều duy nhất không bình thường đó chính là thân phận của đối phương không đơn giản, nhưng mà lúc này chẳng những không lấy thân phận của mình ra làm gương, ngược lại còn tiếp tục làm sai.

Lý Phàm gửi cho đội trưởng Chương một tin nhắn, anh kêu đối phương đến đây một chuyến, cũng gửi vị trí của mình qua.

Sau khi đội trưởng Chương nhìn thấy tin nhắn của Lý Phàm gửi qua, ông ta hơi sững sờ, có chuyện gì vậy chứ, vị trí này không phải là vị trí của cục cảnh sát hả?

Chẳng lẽ là anh Lý bị bắt vào đó, mặc kệ là nguyên nhân gì, ông ta đều phải đến đó một chuyền, anh Lý là ân nhân cứu mạng của ông ta, lại là quý nhân trong sự nghiệp của ông ta, ông ta không thể để anh Lý chịu bất cứ tổn thương gì.

Ông ta lập tức bắt đầu hành động, vì để làm việc kín đáo, ông ta cũng không thông báo cho người nào bên cạnh mình.

Sau khi Lý Phàm gửi tin nhắn xong, sắc mặt của ba Tô Xướng lại lạnh lùng nói: “Cậu hành hung quan chức quan trọng, bị phạt tù mười năm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.