Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y

Chương 693




CHƯƠNG 693: ĐỂ ANH TA GIẾT VÀO ĐÂY XEM THỬ

Máy bay tư nhân bắt đầu lăn bánh trên đường băng, Huyền Vũ bước tới trước mặt Long Ba lạnh lùng hỏi: “Cuối cùng cũng đến lúc tôi ra tay rồi. Anh định để tôi giết hết cả nhà anh ta sao?”

Dựa theo kế hoạch ban đầu, Long Ba dự định để cao thủ mai phục Lý Phàm nhưng bây giờ Long Ba đã thay đổi ý định.

Bởi vì những chuyện mờ ám gần gũi Lý Phàm mà trước đó Ngô Đạo Văn đã làm khiên Long Ba thấy nếu làm tiến hành theo kế hoạch có lẽ sẽ xảy ra một số rủi ro ngoài dự tính.

Hơn nữa mấy ngày nay Long Ba đã liên hệ với Cổ Thiệu Dũng, Long Ba thấy để Cố Thiệu Dũng dẫn Huyền Vũ trực tiếp đi giết Lý Phàm càng thích hợp hơn.

Long Ba rất tin tưởng thực lực của Huyền Vũ. Trong số mười cao thủ mà Đại Long Vương phái đến cho anh ta, Long Huyền là cao thủ hàng đầu trong bọn họ.

“Cậu giả làm bạn của Cổ Thiệu Dũng, đi theo ông ta đến nhà Lý Phàm, sau khi giết xong thì xách đầu anh ta về đây, tôi muốn lấy đầu anh ta làm bộ dùng!”

Rốt cuộc Long Ba cũng không nén được cơn giận trong lòng, trong mắt như tóe lửa, rất muốn ngay lập tức nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm đầu một nơi thân một nẻo.

Huyền Vũ gật đầu không nói gì nữa, xoay người đi về phía chiếc xe việt dã cách đó không xa.

Long Ba quay đầu nhìn lão già áo đen bên cạnh nói: “Hắc Long, ông nghĩ trình độ của Huyền Vũ thế nào? Có thể giết chết Lý Phàm được không?” Lão già áo đen khàn giọng nói, tiếng nói như hai miếng kim loại cọ xát vào nhau, nghe rất chói tai.

“Trình độ của Huyền Vũ là Nội Kình Đại Thành, võ công cũng không tệ, còn về Lý Phàm kia, tôi chưa gặp qua cậu ta nên không biết trình độ thế nào. Chỉ có điều nếu cậu ta đúng là một chàng trai mới hai mươi mấy tuổi, dù tu luyện từ lúc còn trong bụng mẹ thì cùng lắm trình độ cũng chỉ đến Nội Kình Đại

Thành mà thôi, ít nhất Huyền Vũ cũng có thể đánh hòa với Lý Phàm”

Long Ba hơi suy nghĩ một hồi rồi cười nói: “Xem ra lần này mời Hắc Lão tới là đúng, trước tiên cứ để Huyền Vũ đi thăm dò Lý Phàm, thử trình độ của anh ta đã. Nếu Huyền Vũ không xử lý được Lý Phàm, đến lúc đó còn phiền Hắc Lão ra tay”

“Dễ bàn, tôi rất hài lòng với mức thù lao mà cậu Long đã đưa cho tôi. Lấy tiền của người ta thì phải giúp người ta tiêu diệt tai họa là việc nên làm.” Hắc Long này là cao thủ mà Long Ba đã bỏ ra rất nhiều tiền mời từ Tương Tây về, ông ta không chỉ có võ công cao cường mà còn biết dùng cổ độc Tương Tây trong lời đồn.

Vì có thể hoàn thành nhiệm vụ giết Lý Phàm mà Long Ba không tiếc bỏ ra vốn lớn, lấy gần hết số tiền tích cóp mới mời được vị Hắc Lão này ra tay.

Mặc dù Long Ba cũng không mấy lạc quan về trận chiến giữa Huyền Vũ và Lý Phàm nhưng anh ta cũng chẳng để tâm bởi vì anh ta chỉ dùng Huyền Vũ như một phép thử.

Nếu Huyền Vũ thắng thì tốt nhất, nhưng nếu thua thì anh ta vẫn còn là bài tẩy Hắc Lão này.

Long Ba dẫn theo Hắc Lão và đám người của anh ta lái xe rời khỏi sân bay chạy về phía Hán Thành.

***

Sau khi Huyền Vũ nhận được điện thoại của Cố Thiệu Dũng liền chạy xe tới biệt thự trên đỉnh núi theo sự chỉ dẫn của Cố Thiệu Dũng. Từ khi xảy ra việc không may trong buổi tiệc tân gia kia, Khang Văn Hâm đã đề nghị quản lý tiểu khu xây thêm trạm gác ở biệt thự trên đỉnh núi mục đích là bảo đảm sự an toàn cho người nhà của Lý Phàm.

Đúng lúc này, Huyền Vũ lái xe tới cửa liền bị hai nhân viên bảo vệ ở trạm gác chặn lại. Cố Thiệu Dũng cau mày nói: “Chỗ này có trạm gác từ khi nào thể? Lần trước tôi đến còn chưa thấy mà.” “Ha ha, có hay không cũng chẳng sao. Chẳng qua chỉ là vận động làm nóng người mà thôi.”

Huyền Vũ bẻ cổ tay, kéo cửa xe bước xuống.

Khi hai nhân viên bảo vệ định hỏi thăm thì Huyền Vũ không nói lời nào đã đấm thẳng vào mặt họ.

Hai nhân viên bảo vệ nào phải là đối thủ của Huyền Vũ, đã vậy còn trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng nên bị Huyền Vũ đánh ngã lăn trên đất.

“Lý Phàm ở đâu? Bảo anh ta lăn ra đây gặp tôi!” Hai gã bảo vệ phun ra bụm máu, hoảng sợ đứng dậy lùi ra sau. “Rốt cuộc các người là ai? Anh Lý không phải là người tầm thường đâu!” “ồn ào, bộ muốn tôi đánh chết các người sao?”

Một gã nhân viên bảo vệ còn lại không dám nói thêm câu nào nữa, lao thẳng đến cổng biệt thự, bấm máy bộ đàm. Sau khi bảo mẫu nói vài câu với nhân viên bảo vệ xong thì hốt hoảng đi báo cho Cố Thiệu Huy biết. Lúc này Huyền Vũ lạnh lùng hỏi: “Khi nào Lý Phàm đi ra? Nếu ba phút nữa mà Lý Phàm không đi ra thì tôi sẽ giết sạch nhà anh ta!”

“Chờ một chút, chúng tôi chỉ là nhân viên bảo vệ, không thể quyết định được, tôi đã thông báo rồi, anh Lý hẳn sẽ ra nhanh thôi.” Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đạp một tảng đá cảnh khổng lồ bên đường bể tan tành. Hai gã bảo vệ sợ đến nỗi tè ra quần, cả người run như cầy sấy, lùi tít về sau. Cố Thiệu Dũng nhìn tảng đá khổng lồ bị Huyền Vũ đạp thành từng mảnh, âm thầm kinh ngạc trước năng lực của Huyền Vũ. Thoảng kinh ngạc xong, trong mắt Cổ Thiệu Dũng loé lên vẻ hưng phấn. “Đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Một người lợi hại như vậy lại đến tìm Lý Phàm tính sổ, vậy mình nên khoanh tay ngồi xem gà ta giết thằng nhóc Lý Phàm kia mới được!” Cố Thiệu Dũng cười lạnh lùng lẩm bẩm nói.

Cổ Thiệu Dũng cười rạng rỡ đi về phía Huyền Vũ: “Thân thủ của người anh em đúng là không tệ, cái tên khốn kiếp Lý Phàm kia quả thật nên bị xử lý..” Huyền Vũ liếc mắt nhìn Cố Thiệu Dũng, mất kiên nhẫn giẫm mạnh xuống đất.

Ầm!

Sau một tiếng nổ lớn, trên lớp đá hoa cương cứng chắc xuất hiện một dấu chân thật sâu, đá hoa cương xung quanh vết chân dày đặc vết nứt. “Nếu ông còn nói nhảm nữa thì đây chính là kết cục của ông. Không phải ông là thân thích chó má gì của Lý Phàm sao? Mau bảo Lý Phàm lăn ra đây chịu chết đi!”

Huyền Vũ hoàn toàn không làm theo kế hoạch của Long Ba. Anh ta nghĩ làm vậy quả phiền, hơn nữa anh ta vô cùng tự tin vào thực lực của bản thân, cảm thấy mình tuyệt đối có thể giết chết Lý Phàm.

Cố Thiệu Dũng nuốt nước bọt, móc điện thoại di động ra gọi điện cho Lý Phàm. Lý Phàm thấy dãy số của Cổ Thiệu Dũng gọi tới thì nhướng mày nghe điện thoại.

Cố Thiệu Dũng gầm lên như sư tử rống: “Lý Phàm, cái đồ sao chổi, người muốn giết mày đã giết tới tận cổng rồi, mày còn không mau lăn ra đây chịu chết cho tao!”

Lý Phàm khẽ cười, nói với Có Thiệu Huy đang đứng trước mặt: “Ba vợ à, phỏng chừng người gây chuyện ngoài kia là do bác cả dẫn tới đây. Liệu con có nên cho bác cả một bài học không?”

“Con… cứ xem đó mà làm, nhưng tuyệt đối đừng tổn thương tới tính mạng của ông ấy, chỉ dạy một bài học nhỏ là được rồi.” Cố Thiệu Huy cau mày nói. Cuộc trò chuyện giữa Lý Phàm và Cố Thiệu Huy truyền tới tại Cổ Thiệu Dũng từ tín hiệu điện thoại di động, khiến cả người Cố Thiệu Dũng run bần bật. “Lý Phàm! Nếu trong vòng ba phút nữa mà mày không ra, Huyền Vũ sẽ xông vào. Đến lúc đó anh ta không phải chỉ giết một mình mày mà là giết sạch cả nhà mày! Mày mau ra đây cho tao!” Cố Thiệu Dũng hét vào điện thoại.

Cố Thiệu Dũng lau mồ hôi trên trán, nhảy cẫng lên quát, lâu lâu lại mỉm cười với Huyền Vũ. Trên mặt Lý Phàm lộ ra nụ cười trêu tức, chậm rãi nói: “Thật là đáng tiếc. Tôi đúng là không thể ra ngoài trong ba phút nữa, chắc khoảng bốn phút nữa mới ra được. Hay là bác bảo anh ta giết vào đây thử xem.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.