Khang Văn Hân đợi ba giây, mỗi giây dài như một năm, nhưng vẫn không thấy cái tát của Cảnh sư huynh rơi xuống, nên mới mở mắt ra xem.
Khang Văn Hân vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy cái tát của Cảnh sư huynh đang cách mình trong gang tấc, làm tim anh suýt nhảy ra ngoài.
Đến khi thấy cổ tay Cảnh sư huynh bị Lý Phàm túm chặt, Khang Văn Hân mới cảm thấy tim mình đập trở lại.
Khang Văn Hân đã bình tĩnh lại, vội đứng sau lưng Lý Phàm, cảm động đến phát khóc: “Sư phụ!”
“Cậu đừng khóc lóc không có tiền đồ như thế, mất mặt tôi lắm.”
Lý Phàm cười nói.
Khang Văn Hân vội lau nước mắt, không để mình khóc nữa.
Cảnh sư huynh tức giận nhìn Lý Phàm, thầm dùng sức định rút tay về, nhưng dù ông ta dùng sức thế nào, thì tay anh cũng như gọng kìm túm chặt cổ tay ông, làm ông không thể thoát ra được.
“Cậu buông tay tôi ra!”
Cảnh sư huynh tức giận quát.
“Ông nói buông thì tôi phải buông à? Chẳng phải ông nên giải thích với tôi chuyện động tay với đồ đệ lúc nãy sao?”
Lý Phàm lạnh lùng nói.
Khang Văn Hân có thể bán cho anh biệt thự tốt như vậy với giá vốn, là đã cho anh một ân huệ lớn rồi, dù thế nào anh cũng phải trút giận thay anh ta.
“Khốn khϊế͙p͙! Cậu điên rồi à, dám bảo chúng tôi giải thích với cậu? Ông đây là chú Khang Văn Hân! Tôi bảo bạn tôi dạy dỗ nó thì có gì sai, ngược lại cậu là cái thá gì, mà dám đứng ra sủa bậy?”
Khang Vĩnh Kiền đứng ra hét lớn như chó dữ.
Lý Phàm nhíu mày, tay trái nhanh chóng vung ra, tát vào mặt Khang Vĩnh Kiền.
Khang Vĩnh Kiền nhất thời bị tát bay ra ngoài, miệng phát ra tiếng hét thảm thiết.
“Á!”
Bịch!
Khang Vĩnh Kiền nằm sấp dưới sàn, cảm thấy trước mắt choáng váng, đầu phát ra tiếng ong ong, như có một nồi sữa đặc đang sôi ùng ục.
“Mau dìu tôi đứng dậy với.”
Khang Vĩnh Kiền khó khăn nói.
Mấy người Cảnh sư huynh hơi sửng sốt, lúc nãy Lý Phàm tát quá nhanh, làm bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Với tốc độ nhanh chóng và lực mạnh như vậy, nhìn thế nào cũng không giống chuyện con người có thể làm được.
Cảnh sư huynh dời mắt khỏi người Khang Vĩnh Kiền, cuối cùng nhìn vào bàn tay đang túm lấy cổ tay mình của Lý Phàm.
Cảnh sư huynh nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, nghi ngờ có phải mình cũng sẽ có kết cục như Khang Vĩnh Kiền không?
Không được! Vậy thì mất mặt quá, ông nhất định phải ra tay trước để chiếm lợi thế.
Cảnh sư huynh nhất thời tập trung sự chú ý, bỗng nhấc chân phải lên, đá vào bụng dưới Lý Phàm, định làm anh trọng thương trước rồi nói sau.
Lý Phàm khẽ cười lắc đầu: “Ông thật sự không được.”
Dứt lời, Lý Phàm buông cổ tay Cảnh sư huynh ra, rồi dộng khuỷu tay xuống đầu gối chân phải đang nhấc lên của ông ta.
Răng rắc!
Đầu gối phát ra tiếng gãy xương giòn tan, rồi mọi người nhìn thấy chân phải Cảnh sư huynh cong thành hình chữ V, trông rất quỷ dị.
“Á! Chân tôi, đầu gối của tôi bị gãy rồi!”
Cảnh sư huynh phát ra tiếng hét thảm thiết, rồi chân trái lùi về sau, cơ thể đột ngột mất cân bằng, ngã ngửa ra sau.
Bịch.
Cảnh sư huynh vừa ngã xuống sàn, thì phát ra tiếng rêи rỉ thảm thiết.
Khang Vĩnh Kiền bị tiếng hét chói tai của Cảnh sư huynh làm cho run rẩy, đầu óc vốn đang ong ong nhất thời trở nên tỉnh táo.
Khang Vĩnh Kiền ôm gò má đã sưng đỏ nhìn Cảnh sư huynh, tròng mắt suýt rớt ra ngoài.
Ông từng cho rằng Cảnh sư huynh là người cực kỳ lợi hại, nhưng giờ thấy ông ta kêu gào như dã thú sắp chết, chân phải thì cong quỷ dị, làm Khang Vĩnh Kiền cảm thấy máu trong người đều lạnh lẽo.
Mẹ kiếp, đây là chuyện con người có thể làm ra à? Một đấm có thể đánh tới vậy ư? E rằng người này là Super Saiyan trong truyền thuyết.
Mấy người Cảnh sư huynh đều sợ hãi trước sự mạnh mẽ của Lý Phàm, cả đám hoàn toàn không còn vẻ hống hách lúc nãy nữa, vội đỡ Cảnh sư huynh đang nằm dưới sàn, rồi điên cuồng chạy ra ngoài, không dám mạnh miệng câu nào nữa.
Trong mấy người bọn họ, Cảnh sư huynh là người lợi hại nhất, nhưng giờ ông ta không phải là đối thủ của Lý Phàm, thì người khác hoàn toàn không đáng đứng trước mặt anh.
“Mọi người đừng đi, đợi tôi với, mọi người dẫn tôi theo với!”
Khang Vĩnh Kiền vội bò dậy khỏi sàn, điên cuồng đuổi theo nhóm người đang bỏ chạy.
“Ha ha ha.”
Khang Văn Hân cười lớn, cảm thấy thật hả giận: “Sư phụ uy vũ, lẽ ra phải trừng trị chú út như vậy, nếu nhà của con có người có bản lĩnh như sư phụ thì tốt rồi.”
“Ha ha, chúng ta nên nói việc chính trước đi, giám đốc Vương, chúng ta đi ký hợp đồng bán nhà thôi.”
Lý Phàm cười nói.
Lúc nãy giám đốc Vương mới hoàn hồn lại, hơi ưu sầu nói: “Vâng vâng, mời cậu Lý đi ký hợp đồng.”
Cảnh tượng lúc nãy đã hù dọa giám đốc Vương, giờ ông mới hiểu rõ sự lợi hại của Lý Phàm, thảo nào bên cạnh anh lại có người đẹp vây quanh, còn để cậu chủ nhà họ Khang phải lấy lòng như vậy, quả nhiên là có bản lĩnh.
Lý Phàm theo giám đốc Vương đến bộ phận tiêu thụ, cầm bản hợp đồng đã được ký tên đóng dấu, rồi lấy thẻ ra quẹt, thanh toán 6 tỷ 810 triệu trong một lần.
Cố Họa Y nhìn thẻ ngân hàng của Lý Phàm, rồi khẽ phồng má, định quay về sẽ trò chuyện với anh một phen.
Lý Phàm đưa bản hợp đồng đã ký kết xong xuôi vào tay Cố Họa Y, rồi nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều.
“Vợ à, sau này có nhà rồi, có thể để cho Trần Hiểu Đồng ngủ trong phòng dành cho khách, còn chúng ta sẽ ngủ cùng nhau.”
Lý Phàm nói nhỏ vào tai Cố Họa Y.
Cố Họa Y nhất thời đỏ mặt, đánh nhẹ vào người Lý Phàm: “Anh đừng nói lung tung nữa, mọi người đang nhìn chúng ta đấy.”
“Anh nói nhỏ với vợ mình thì sao, anh cũng đâu làm gì phạm pháp.”
Lý Phàm oán trách.
Cố Họa Y lườm Lý Phàm, rồi véo nhẹ má anh: “Ngoan, anh nghe lời đi, rồi về em sẽ phát kẹo cho anh ăn.”
Thấy hành động thân mật giữa Cố Họa Y và Lý Phàm, Trần Hiểu Đồng cảm thấy mình như đang ăn một tấn cơm chó, trong lòng cực kỳ chua xót.
Khang Văn Hân ngơ ngác nói: “Sư phụ, khi nào người muốn chuyển nhà thì cứ nói với con một tiếng, con sẽ sắp xếp đoàn xe tới chuyển nhà giúp người, cực kỳ thuận tiện.”
“Được rồi, chắc chắn tôi sẽ báo với cậu khi chuyển nhà, tôi về trước đây.”
Lý Phàm dẫn Cố Họa Y rời đi, Trần Hiểu Đồng ra sức bĩu môi, lặng lẽ đi theo sau.
Khang Văn Hân căn dặn giám đốc Vương mấy câu, rồi cũng sải bước đuổi theo mọi người.
Sau khi về đến thành phố, Cố Họa Y kéo cánh tay Lý Phàm, hơi lo lắng nói: “Chúng ta nên nói với ba mẹ em thế nào về chuyện mua nhà, em sợ ba mẹ hơi khó chấp nhận.”
“Có gì đâu mà không thể chấp nhận, anh đã nói chuyện với ba mẹ rồi, xem nhà xong, chắc chắn họ chỉ vui mừng chứ không sợ hãi.”