Tiệc tối bắt đầu vào đúng tám giờ.
Khi Cố Họa Y và Lý Phàm định đi vào sảnh tiệc tối, Cố Thiệu Phong cản hai người lại.
“Họa Y, vừa rồi Thầy Trương dặn dò một chuyện, nói là muốn cho người đến khu vực trung tâm công trường lấy một nắm đất mang về, nói muốn xem vào buổi tối có âm khí dày đặc, tình huống Âm Sát ăn mòn đất đai như thế nào, bác nghĩ để Lý Phàm đi một chuyến.”
Cố Thiệu Phong tìm lý do khiến Cố Họa Y không cách nào từ chối, chỉ có thể lấy chìa khóa xe đưa cho Lý Phàm.
“Nếu không anh đi một chuyến, đi nhanh về nhanh.”
“Được, anh sẽ trở về nhanh thôi.”
Lý Phàm cầm chìa khóa xe rời đi, Cố Thiệu Phong nhếch mép âm thầm đắc ý khi đạt được mục đích.
“Họa Y, chúng ta đi vào thôi, bác thấy Thầy Trương rất coi trọng cháu, tối nay cháu phải trò chuyện thật tốt với Thầy Trương.”
Cố Thiệu Phong dặn dò.
Cố Họa Y gật đầu, đi theo Cố Thiệu Phong vào trong sảnh tiệc tối.
Thầy Trương ngồi ở vị trí chính giữa, Cố Thiệu Dũng ngồi ở bên tay phải Thầy Trương, mà vị trí bên tay trái của Thầy Trương vẫn trống không.
Cố Thiệu Dũng nhìn thấy Cố Họa Y đi vào, ngoắc tay nói: “Họa Y mau đến đây ngồi bên cạnh Thầy Trương.”
Cố Họa Y hơi do dự, cuối cùng vẫn đành phải đi đến vị trí trống không bên trái Thầy Trương ngồi.
Thầy Trương híp mắt cười nhìn Cố Họa Y: “Cô Cố đến rồi, vừa rồi nghe không ít chuyện cũ của cô, không ngờ cô Cố là phụ nữ mà không thua gì đấng mày râu, quả thật khiến tôi kính phục.”
“Thầy Trương nói quá lời rồi, tôi nào được phụ nữ không thua gì đấng mày râu chứ, đều là mấy người bác cả nâng đỡ tôi thôi.
Cố Họa Y khách sáo nói.
Cố Thiệu Dũng cầm ly rượu lên kính rượu, lo lắng Cố Họa Y nói chuyện nhàm chán khiến bầu không khí xấu hổ.
“Tôi thay mặt cho nhà họ Cố cảm ơn ngài lặn lội xa xôi đến đây, giải quyết khó khăn cho nhà họ Cố chúng tôi, ly này tôi xin kính ngài.”
Thầy Trương cầm ly rượu lên đáp lại, Cố Thiệu Dũng ngửa cổ uống cạn ly rượu, mà Thầy Trương chỉ khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Có thể làm ra vẻ thế này, Thầy Trương đã nể mặt Cố Thiệu Dũng lắm rồi.
Cố Thiệu Dũng cũng không tức giận, cười nói với Cố Họa Y: “Họa Y, cháu cũng kính Thầy Trương một ly, sau này có rất nhiều chuyện cần nhờ Thầy Trương giúp đỡ.”
Trong lòng Cố Họa Y khẽ thở dài, cầm ly rượu lên nói: “Tôi kính ngài.”
“Ha ha ha, không dám không dám.”
Thầy Trương sau khi cụng ly với Cố Họa Y thì uống cạn rượu bên trong.
Lông mày Cố Thiệu Dũng khẽ chau lại, từ thái độ uống rượu của Thầy Trương có thể nhìn ra rất nhiều thứ.
Chẳng lẽ Thầy Trương nhìn trúng Cố Họa Y rồi sao?
Nếu là như vậy, có nên nghĩ cách chuốc say Cố Họa Y rồi đưa lên trên giường Thầy Trương hay không?
“Thầy Trương thật sự nể mặt Họa Y nhà chúng tôi, Họa Y cháu còn không mau gắp thức ăn cho Thầy Trương, không thể để Thầy Trương chỉ uống mà không ăn được.”
Cố Thiệu Dũng híp mắt cười nói.
Trong lòng Cố Họa Y hơi cáu, nhưng vẫn cầm đũa chung gắp thức ăn cho Thầy Trương.
Trong lòng Thầy Trương thầm khen Cố Thiệu Dũng biết nhìn việc, đợi lát nữa tin tức Lý Phàm đột tử truyền đến, chắc rằng đêm nay có thể hoàn toàn chinh phục Cố Họa Y rồi.
Trong lòng đắc ý suy nghĩ, ánh mắt xấu xa của Thầy Trương không nhịn được di chuyển lên người Cố Họa Y.
Cố Họa Y phát hiện ra Thầy Trương nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, không nhịn được nhớ đến chuyện Lý Phàm nói Thầy Trương là tên lừa đảo, cách nhìn của mình về Thầy Trương cũng bắt đầu dao động.
… Lý Phàm lái xe đến công trường, trong lều ngoài cổng công trưởng chỉ có mấy công nhân gác cổng, đa số nhân viên và thiết bị đều không đưa vào.
Hơn nữa hôm nay Thầy Trương nói nơi này là mảnh đất Âm Sát, Tổng giám đốc Vương lập tức rút bảy tám phần thuộc hạ của mình đi, chỉ để lại mấy công nhân dẫn theo chó gác cổng.
Lý Phàm bước lên chào công nhân ở lại canh gác rồi cất bước đi vào khu vực trung tâm công trường.
Minh Đức ẩn nấp trong chỗ tối nhìn thấy Lý Phàm đi vào trong công trường, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, nhắc nhở người tập kích ở khu vực trung tâm chú ý.
Lần này Minh Đức sắp xếp sáu cao thủ tập kích Lý Phàm, mà bản thân anh ta thì ở bên ngoài cổng lớn, chuẩn bị lát nữa giả thần giả quỷ quấy nhiễu tai mắt công nhân ở lại canh gác, tạo ra cảnh tượng ma quỷ lộng hành.
Lý Phàm chậm rãi đi đến khu vực trung tâm, ánh mắt liếc nhìn xung quanh một lượt, trên mặt nở nụ cười lạnh lẽo.
“Đi ra cả đi, giả thần giả quỷ gì chứ, không có bất kỳ tác dụng gì với tao đâu, có phải Thầy Trương phái bọn mày đến, thủ đoạn này cũng thật ấu trĩ.”
Lý Phàm vừa nói vừa móc điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra.
Sáu tên cao thủ ẩn nấp cách đó không xa nghe thấy lời Lý Phàm thì đều sửng sốt.
Sao lại bị phát hiện rồi? Có phải anh đang lừa gạt hay không?
Sáu người liếc nhìn nhau, đều không hành động thiếu suy nghĩ, chờ động tác tiếp theo của Lý Phàm.
Lý Phàm thấy sáu người không nói lời nào, phun ra một hơi khói thuốc màu trắng, dùng mũi chân đá một cục đá dưới đất.
Cục đá bay vèo vèo, bay vào trong bụi cỏ, đập lên trên đầu một tên cao thủ.
Phụt!
Cục đá tựa như viên đạn xuyên qua xương sọ, ghim thẳng vào trong đại não.
Cao thủ bị cục đá ném trúng chỉ nặng nề kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể khẽ run hai cái, sau đó lập tức không còn hơi thở nữa.
Năm tên cao thủ khác nhìn thấy dáng vẻ đồng bạn chết thảm thì vô cùng khiếp sợ.
Chỉ đá một cục đá mà Lý Phàm đã có thể lấy mạng người ta, kiểu giết người này vượt ra ngoài tưởng tượng của năm tên cao thủ còn lại.
“Mày! Mẹ nó mày lại dám giết người, ra tay thật độc ác!”
Một tên cao thủ không nhịn được nhảy ra, chỉ thẳng vào mũi Lý Phàm nói.
Bốn tên cao thủ khác cũng nhao nhao đứng dậy, tản ra bao vây xung quanh Lý Phàm.
Lý Phàm thoáng nhìn bốn tên cao thủ xung quanh, trên mặt nở nụ cười khinh thường.
“Bọn mày có mặt mũi nói tao ra tay độc ác? Nếu tao không ra tay trước chiếm lợi thế, chỉ sợ bọn mày sẽ cùng vây đánh tao, sau đó tạo ra hiện trường đột tử ngoài ý muốn.”
Nhìn thấy Lý Phàm nói toạc ra kế hoạch của bọn họ, sắc mặt năm tên cao thủ đều trở nên nghiêm trọng, ánh mắt nhìn những người khác đều có chút bất thường, nghi ngờ trong những người này có nội gián.
“Ai nói cho mày biết những tin tức này?”
“Cái này còn cần ai nói cho sao, chỉ cần tùy tiện suy nghĩ là có thể đoán được rồi.”
Lý Phàm khinh bỉ nói.
“Nói nhảm với hắn ta nhiều như vậy làm gì, cứ đánh chết hắn ta rồi tra xem nội gián là ai!”
“Đúng, cứ đánh chết hắn ta rồi lại tính!”
Năm tên cao thủ nói rồi chuẩn bị tư thế, ngay sau đó cùng nhau xông về phía Lý Phàm.
Lý Phàm rút đầu thuốc lá đang ngậm trong miệng ra, mỉm cười ném đầu thuốc lá về phía năm tên cao thủ.
Đầu thuốc lá lóe ra ánh sáng màu đỏ tựa như mũi tên phi trong không trung, ‘bịch’ một tiếng đâm vào nắm đấm của tên cao thủ xông tới đầu tiên.
Cao thủ xông đến đầu tiên khẽ dừng lại, cảm giác tựa như có chùy sắt mười nghìn cân đập vào nắm đấm của mình vậy.
“Không xong rồi! Tên này là cao thủ, mọi người cẩn thận!”
Cao thủ bị đầu thuốc lá ném trúng lớn tiếng gào lên, nhưng hắn ta nhắc nhở quá muộn.
Lý Phàm khua tay, bốn tên cao thủ khác đều đồng loạt phát ra tiếng kêu thảm thiết, đồng thời bị Lý Phàm đánh bay ra ngoài trong cùng một lúc.
“Ha ha, bọn mày đều là đồ khốn kiếp.”