Chương 157: Lý phàm không chịu thua kém
Trưởng phân xưởng và một đám công nhân đứng bên cạnh nhìn cảnh Cố Bằng Phi liều mạng giãy dụa tranh giành mạng sống, cả đám đều hoảng sợ.
Mẹ nó đây là tên vô dụng trong truyền thuyết sao?
Mấy tên vô dụng thời này hung dữ như thế sao?
Nếu tên vô dụng này phát điên ra tay giết người, anh ta có giết sạch toàn bộ người trong phân xưởng không?
Mọi người nghĩ đến thế đều rùng mình, ánh mắt khi nhìn Lý Phàm cũng đều thay đổi.
Lý Phàm làm thế với Cố Bằng Phi cũng là vì có ý định muốn ra oai, nếu không thể hù dọa mấy người trong phân xưởng một cách nhanh chóng, chỉ sợ lại phải bị cản lại cãi cọ lãng phí thời gian.
Vì Cố Họa Y, Lý Phàm quyết định làm người ác đến cùng.
Cố Họa Y cũng cảm thấy lạnh căm căm, thật sự rất lo Lý Phàm xúc động sẽ bóp chết Cố Bằng Phi, cuống quít bước lên kéo cánh tay Lý Phàm lại, gọi:
“Lý Phàm, anh bình tĩnh, mau buông anh ta ra, anh ta sắp bị anh bóp chết rồi, nếu có án mạng thì không tốt!”
Ánh mắt lạnh lẽo của Lý Phàm đâm thẳng vào trong lòng Cố Bằng Phi.
Cố Bằng Phi lập tức cảm thấy máu trong cơ thể trở nên lạnh căm, mẹ nó Lý Phàm chuẩn bị phát điên rồi, ánh mắt đó chắc chắn là ánh mắt dám giết người!
“Tôi sai rồi, không cản nữa, nơi này cho hai người quyết định, xin anh, thả tôi, thả tôi ra.”
Cố Bằng Phi run rẩy xin tha, không còn can đảm dám đối đầu với Lý Phàm nữa.
Bây giờ đừng nói là Cố Thiệu Dũng hứa sẽ thăng chức tăng lương, cho dù Cố Thiệu Dũng có hứa sẽ chia cho anh một nửa nhà họ Cố thì Cố Bằng Phi cũng không hợp tác nữa.
Kiếm được tiền thì cũng phải còn sống mới xài được, nếu chết rồi thì số tiền kiếm được chưa biết ai sẽ là người hưởng lợi nữa.
“Hừ! Người ta nể mặt thì không chịu, nhất định phải bị đánh mới biết điều.”
Lý Phàm thả lỏng tay phải, Cố Bằng Phi ngã bệch xuống đất, thở dốc.
Bây giờ khi có thể hít thở được bầu không khí ô nhiễm này, trong lòng Cố Bằng Phi lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mẹ nó còn sống đúng là tốt thật.
Thấy Lý Phàm thả tay ra, Cố Họa Y nhanh chóng túm chặt tay Lý Phàm, nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt đầy căng thẳng.
“Anh không sao chứ, sao lại xúc động như vậy.”
“Máu nóng xông lên não, không làm em sợ chứ.”
Lý Phàm cười nói.
“Sợ muốn chết, có phải anh nên bồi thường gì đó cho em không.”
Cố Họa Y trừng mắt nhìn anh.
“Buổi tối mời em ăn một bữa thịnh soạn, bữa tối dưới ánh nến!”
Lý Phàm hào sảng nói.
“Phụt ~”
Cố Họa Y nhịn không được cười ra tiếng, mặt mày ửng đó nói: “Không nói chuyện với anh nữa, còn có chuyện quan trọng.”
Lý Phàm đảo mắt qua nhìn đám người quản lý phân xưởng, cả đám đều đồng loạt cúi thấp đầu, không ai dám đối diện với Lý Phàm, giống như một bầy cừu con ngoan ngoãn.
“Rốt cuộc chuỗi sản xuất có vấn đề gì, các người đừng tưởng bọn tôi dễ lừa, nếu thành thật thì chúng tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu còn tiếp tục giấu diếm thì đừng trách tôi không nể mặt, Cố Bằng Phi là ví dụ cho các người.”
Lý Phàm nói một cách khí phách, chỉ dùng ra một chút ít khí thế của Thiếu chủ Long Môn cũng đã đủ làm mọi người ở đây hoảng sợ, đè ép đám người Cố Bằng Phi không dám ngẩng đầu lên.
Cố Bằng Phi quyết tâm, nghĩ nếu như bị mấy tên cấp dưới bán đứng thì anh còn phải bị chịu tội thêm, còn không bằng bây giờ lập tức khai ra hết!
“Tiểu Lý, tiểu Trương, hai anh phá hư chỗ nào của chuỗi sản xuất thế? Mau đi sửa đi, mẹ nó đứng đực ra đó làm gì.”
Cố Bằng Phi lớn tiếng quát.
Hai công nhân bị gọi tên không nói tiếng nào, xoay người đi sửa thiết bị.
Cố Bằng Phi đứng lên, đi đến trước mặt Cố Họa Y và Lý Phàm, ậm ừ không biết nên sắp xếp từ ngữ như thế nào.
Nhất định phải ném trách nhiệm trong chuyện này đi, nhưng mà phải ném sao cho khéo thì Cố Bằng Phi còn cần phải cẩn thận suy nghĩ thêm.
Cố Họa Y nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt dò hỏi, giống như bây giờ Lý Phàm đã trở thành chỗ dựa cho cô.
Lý Phàm cười tủm tỉm vỗ vai Cố Bằng Phi, Cố Bằng Phi run lên, thiếu chút nữa sợ hãi ngồi bệch xuống đất.
“Tôi nói, tôi nói hết, là Cố Thiệu Dũng và Cố Tuấn Hào bảo tôi làm, bọn họ bảo phía chúng tôi dừng sản xuất, kéo dài chút thời gian, còn mấy chuyện khác tôi không biết, tôi nghĩ có liên quan đến vấn đề trả đơn đặt hàng.”
“Tôi cũng bị ép không còn cách nào khác, bọn họ uy hiếp tôi, nếu tôi không giúp bọn họ thì sẽ bị đuổi việc, hai người cũng biết tình hình của gia đình tôi rồi, cả gia đình đều dựa vào tôi nuôi, tôi…”
Cố Bằng Phi nói một lèo.
“Được rồi, đừng diễn cảnh khổ sở nữa, có phải anh còn định nói anh có mẹ già tám mươi và con trai tám tuổi không.”
Lý Phàm vui cười hỏi.
“Tôi… tôi thật sự có mẹ già tám mươi, à không, là bà nội tám mươi tuổi.”
Cố Bằng Phi đỏ mặt nói.
Lý Phàm hỏi được đầu đuôi mọi chuyện, giao chuyện còn lại cho Cố Họa Y xử lý, cũng không thể cướp hết nổi bật của vợ được.
Cố Họa Y thở dài: “Sau này tốt nhất anh đừng xen vào việc nhà của tôi, hoàn thành tốt chuyện anh cần làm là được.”
“Được được, sau này tôi chắc chắn sẽ không xen vào nữa, tôi sẽ quản lý tốt chuỗi sản xuất nguyên liệu, chắc chắn sẽ không bị đứt đoạn.”
Cố Bằng Phi cuống quít cam đoan, có một tên Lý Phàm đang canh me nhìn chằm chằm như hổ rình mồi bên cạnh, Cố Bằng Phi thật sự không dám có thể suy nghĩ gì khác, không dám chọc nữa.
Lý và Trương nhanh chóng sửa thiết bị xong, hai người mở chuỗi sản xuất ra thử một lúc, sau đó đi đến sau lưng Cố Bằng Phi.
“Chuỗi sản xuất đã sửa chữa xong, chúng tôi cũng là bị Cố Tuấn Hào dụ dỗ, sau này chắc chắn không dám nữa.”
“Cố Tuấn Hào cho mỗi người chúng tôi mười lăm triệu, còn nói sau khi thành công còn được thưởng thêm, chúng tôi có thể nộp mười lăm triệu này lên.”
Tiểu Lý và Tiểu Trương thấy đã mất lợi thế, cũng nhanh chóng khai báo để được khoan hồng.
“Không cần nộp lên, mọi người nhanh chóng đi tổ chức sản xuất lại đi, nguyên liệu không được có bất cứ sai lầm gì.”
Cố Họa Y rộng lượng nói.
Bây giờ nếu tiếp tục trách mắng những người này sẽ dễ làm bọn họ cảm thấy khó chịu, ngược lại còn không bằng rộng rãi vị tha, để bọn họ tranh thủ thời gian.
Lý và Trương nghe vậy vô cùng vui vẻ, vội vàng bày tỏ lòng trung thành vvới Cố Họa Y.
Cố Họa Y xua tay, ý bảo mọi người quay về vị trí làm việc đi.
Cố Bằng Phi và quản lý phân xưởng cố gắng tổ chức công nhân bắt đầu sản xuất, không bao lâu sau chuỗi sản xuất đã khôi phục sức sản xuất như bình thường.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Cục đá trong lòng Cố Họa Y đã rơi xuống, dẫn theo Lý Phàm đi ra khỏi nhà xưởng.
“Không phải nói đi ăn tối dưới ánh nến sao, sao lại về nhà rồi.”
Lý Phàm vẫn khá mong đợi vào bữa tối dưới ánh nến, nghĩ thôi cũng đã thấy rất lãng mạn rồi.
“Anh có tiền không? Hay là bữa tối dưới ánh nến mà anh nói là ăn đồ ăn vỉa hè, đốt ngọn nến thôi.”
Cố Họa Y tức giận hỏi lại.
Bây giờ giá của một bữa ăn tối dưới ánh nến cao cấp cũng không rẻ.
Tuy đối với Lý Phàm bây giờ mà nói thì chả là gì, nhưng đối với Lý Phàm trong mắt Cố Họa Y thì anh không kiếm được nhiều tiền như thế.
Lý Phàm hơi xấu hổ, sờ mũi nói: “Chờ anh kiếm được tiền thì sẽ lập tức mời em ăn một bữa thịnh soạn.”
“Em cũng không mong anh sẽ kiếm được tiền, hôm nay anh cũng không chịu thua kém, nếu sau này anh cũng có thể không chịu thua kém như vậy mãi thì tốt rồi.”
Cố Họa Y nói ý sâu xa.
Lý Phàm im lặng một lúc, sau đó cười nói: “Vợ à, em yên tâm đi, sau này em chắc chắn sẽ tự hào vì anh.