Phong Thiên Tuyết bưng cà phê quay về vị trí của mình, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thực ra trong lòng cô đã cuộn sóng.
Dạ Chẩn Đình chưa bao giờ không đến công ty trong khoảng thời gian lâu như vậy, cho dù ra nước ngoài thì nhiều nhất là ba bốn ngày đã về rồi, lần này tận một tuần mà vẫn không thấy bóng dáng đầu.
Xem ra thật sự ở bên Lăng Long.
“Trong này có một tài liệu khẩn cấp cần đưa đến sân golf Lộc Sơn để chủ tịch ký tên” Văn Ly cầm một túi tài liệu đi ra, nói: “Thiên Thiến, cô…”
“Chị Văn, hôm qua tôi nhầm đồ nên cả ngày nay bị đau bụng.” Lý Thiển vội nói: “Lộc Sơn xa quá, tôi sợ sẽ gây ra chuyện làm mất thể diện Thịnh Thiên”
“Vậy Tiểu Phàm đi đi” Văn Ly nhìn một thư ký khác.
“Chị Văn, chị quên là lát nữa tôi với Tiểu Chu phải đi với sếp Tưởng để gặp truyền thông à?” Tiểu Phàm yếu ớt nói.
Văn Ly cau mày, quét mắt, cuối cùng ánh mắt rơi vào Phong Thiên Tuyết: “Tiểu Phong, chỉ còn cô thôi.”
“Tôi?” Phong Thiên Tuyết sững sờ, vội nói: “Tôi sợ làm không tốt”
“Cô đi với tôi” Văn Ly nhìn đồng hồ, “Cũng phải ra ngoài mở mang kiến thức chứ, không thể cứ ngồi mãi ở quầy lễ tân được, cả đời không có tương lai”
“Ồ, tôi biết rồi” Phong Thiên Tuyết thấy Văn Ly cũng đi thì mới thở phào, “Khi nào xuất phát ạ?”
“Bây giờ, tôi đã chuẩn bị tài liệu, mười phút nữa gặp ở thang máy
“Vâng.”
Văn Ly lái xe chở Phong Thiên Tuyết đến trang viên Lộc Sơn, trên đường, cô ấy hỏi Phong Thiên Tuyết đầy ẩn ý: “Tiểu Phong, văn phòng chủ tịch có mười tám thư ký, lượng mỗi người đều khác nhau, cô biết tại sao không?”
“Tôi không biết Phong Thiên Tuyết lắc đầu.
“Cô biết lương tháng của tôi bao nhiêu không?” Văn Ly hỏi tiếp.
“Bao nhiêu?” Phong Thiên Tuyết yếu ớt nhìn cô ấy.
“Một trăm ba mươi nghìn” Văn Ly trả lời.
“Hả? Cao thế sao?”
Phong Thiên Tuyết rất ngạc nhiên.