Người ta thường nói đàn ông một khi nghiêm túc trông rất đẹp trai, cô cảm thấy anh không chỉ đẹp trai mà còn rất đáng yêu!
Quả thật là đáng yêu chết mất thôi!
Dạ Chẩn Đình bỗng nghĩ đến cái gì đó, anh tiếp tục sử dụng điện thoại.
Có lẽ là ngại gõ chữ phiền phức, anh hỏi thẳng Siri: “Hey, Siri.”
“Xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh?”
“Phụ nữ đau bụng kinh thì phải làm thế nào?”
“Tôi đang tìm kiếm nội dung này trên mạng.” Siri trả lời.
Dạ Chấn Đình cầm điện thoại di động đọc một cách nghiêm túc, sau đó anh gọi điện bảo khách sạn đưa đường đỏ và gừng thái lát tới.
Khách sạn nhanh chóng đưa đồ đến phòng, Dạ Chấn Đình nghiêm túc cho đường đỏ và gừng thích hợp theo tỷ lệ vào ấm siêu tốc.
Mười phút sau, anh bưng một cốc trà gừng đường đỏ nóng hổi đến đặt ở đầu giường: “Để nguội năm phút rồi uống, tôi đi rửa tay”.
Anh làm tất cả những việc này một cách nghiêm túc và chuyên tâm, giống như là một việc cực kỳ quan trọng.
Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng anh, trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp, phải nói là cô bị hành động của anh làm cho cảm động…
Thật vậy, cô bị tên ác ma này làm cho cảm động!
Cô chưa bao giờ biết anh thế mà cũng có một mặt ấm áp như vậy.
Trước đó còn nổi giận và đối xử thô bạo với cô, nhưng ngay sau đó anh lại đến cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh cho cô.
Trước đó còn ghét bỏ cô lắm, nhưng ngay sau đó lại nấu trà gừng đường đỏ cho cô, chăm sóc cô thật cẩn thận…
Nếu là một người đàn ông bình thường thì có lẽ những chi tiết này không đáng là gì.
Nhưng đó lại là Dạ Chấn Đình, người đàn ông cực kỳ ngạo mạn ấy, người đàn ông cả đời chưa từng đến cửa hàng tiện lợi bao giờ, đến cả ấm siêu tốc cũng không biết dùng ấy…
Vì cô, anh phá lệ, đi tìm kiếm cách dùng, học cách chăm sóc người khác từng chút một.
Sự yêu thích đặc biệt này thật là khác lạ.
Khác lạ…
Dạ Chấn Đình đi từ phòng vệ sinh ra đỡ Phong Thiên Tuyết ngồi dậy, còn kê gối sau lưng cho cô, sau đó anh nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay: “Còn năm mươi lăm giấy!”
“Hả? năm mươi lăm giây gì?” Phong Thiên tuyết hỏi với giọng tò mò.
“Năm mươi lăm giây nữa mới đến năm phút.” Dạ Chấn Đình tiếp tục nhìn đồng hồ: “Bốn mươi bốn giây, đến lúc đó mới có thể uống!”