“Ba em viết thư cho anh?” Phong Thiên Tuyết kích động hỏi: “Trong thư viết
gì?”
Sở Tử Mặc do dự một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Đại khái là dặn dò anh bảo vệ em thôi, không còn chuyện gì nữa… Ngoài ra ông ấy nói với anh rằng ông có để lại một số đồ cho em, nếu năm năm sau em vẫn chưa tìm được Chu Kiến Sơn thì anh sẽ lấy đồ đưa cho em”
Nghe những lời này, trong lòng Phong Thiên Tuyết như có sóng biển cuộn trào, phức tạp không thể nói nên lời…
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trước khi qua đời, ba còn viết thư cho Sở Tử Mặc.
Có lẽ ba lo lắng cho cô, sau năm năm vẫn chưa thể bước ra khỏi quá khứ và bắt đầu lại cuộc sống mới nên đã nhờ Sở Tử Mặc…
Từ những lời Chu Kiến Sơn nói lần trước, cô có thể chắc chắn thứ trong hộp không liên quan đến cái chết bất ngờ của ba.
Vậy rốt cuộc ba để lại thứ gì cho cô?
“Thiên Tuyết..” Sở Tử Mặc cất lời cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết, cô hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cảm ơn anh, Tử Mặc, anh mau về đi, chăm sóc bản thân thật tốt!”
“Ừm, tạm biệt”
Sở Tử Mặc nhìn cô thật sâu rồi quay người rời đi.
Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng gầy gò của anh ta, trong lòng hết sức tự trách, cô không nên kéo anh vào việc này…
Hy vọng Dạ Chẩn Đình nói lời giữ lời, không làm khó Sở Tử Mặc.
“Mę oi, mę oi…”
Nguyệt Nguyệt mang Tiểu Tứ Bảo chạy ra khỏi phòng, giơ cao chiếc bánh gato nhỏ trong tay: “Mẹ ăn thử đi, bánh gato này ngon lắm”
“Woa, đẹp quá” Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống bế Nguyệt Nguyệt lên, nếm thử: “Ngon thật!”
“Món sữa chuối lắc này cũng ngon lắm mẹ”
Long Long mang sữa chuối lắc của mình ra đút cho Phong Thiên Tuyết.
“Ừm, ngon lắm, mẹ thích” Phong Thiên Tuyết lại nếm thử món sữa chuối lắc của Long Long.
“Chú Sở đi chưa mẹ?” Thần Thần cầm kem bước ra, đôi mắt to xinh đẹp nhìn xung quanh: “Chú ấy thích kem vani, con đang định chia sẻ với chú ấy”