Chương 343
Phong Thiên Tuyết cho anh ta một địa chỉ rất gần nhà mới của mình, hẹn là nửa tiếng sau sẽ gặp nhau.
Sau đó cô vội vàng thay quần áo, buộc lại tóc rồi đi ra ngoài.
Cô vừa đến chỗ hẹn thì đã thấy một chiếc xe Maybach màu đen lái đến.
cửa xe mở ra, một đôi chân dài hoàn hảo bước xuống khỏi xe, sau đó người trên xe cởi kính râm ra, nở một nụ cười xán lạn: “Nhóc điên!”
“Tử Mặc!” Phong Thiên Tuyết nhìn Sở Tử Mặc thì hơi sững người, một lúc sau mới nhận ra.
Sở Tử Mặc đã khác hẳn so với mấy năm trước, cậu thanh niên đã từng sáng sủa như ánh mặt trời bây giờ lại nuôi tóc dài, dáng người mảnh mai có vẻ hơi gầy yếu, gương mặt điển trai có vẻ hơi u ám hơn.
Nhìn có vẻ gì đó càng điển trai và ngây thơ hơn trước!
Bản thân Phong Thiên Tuyết đứng trước mặt anh ta cũng cảm thấy hơi tự ti: “Anh gây rồi có vẻ đẹp hơn trước đấy!”
“Chậc chậc chậc, anh đã nói là đừng dùng từ đẹp để tả anh rồi mà!”
Sở Tử Mặc vẫn rất thích nhéo má Phong Thiên Tuyết như trước kia.
“Nhưng mà anh đẹp thật mà!”
Phong Thiên Tuyết vẫn luôn giữ thái độ tích cực với vấn đề này.
Sở Tử Mặc đẹp như một nhân vật bước ra từ tranh vậy, môi hồng răng trắng, da trắng như tuyết, các đường nét trên khuôn mặt cũng hoàn hảo không có chỗ chê, ngay cả con gái nhìn vào anh cũng cảm thấy hơi mặc cảm.
Thật ra thì bây giờ đang thịnh hành chuyện nuôi tóc dài, mặc dù chỉ buộc lên nhưng nhìn vẫn đẹp một cách phi giới tính.
“Không đẹp gì cả!”.
Sau khi nói một câu giống hệt lúc trước, Sở Tử Mặc khoác vai Phong Thiên Tuyết rồi đỡ cô lên xe: “Lên xe đi đã, không lát nữa paparazzi sẽ đến đây đấy.”
Phong Thiên Tuyết hồi hộp nhìn ngó xung quanh, hình như gần đây có vài người đáng ngờ đang nhìn về phía cô.
“Thắt chặt dây an toàn rồi ngồi cho vững vào nhé.”
Sở Tử Mặc nhắc nhở một câu rồi nổ máy, phóng xe như bay ra ngoài.
Phong Thiên Tuyết vội vàng nắm chặt lấy phần tay cầm trong xe, sau đó hít sâu một hơi, dán chặt lưng vào ghế ngồi.
Quả nhiên, chiếc xe màu đen đằng sau hai người cũng đi theo, nhưng kỹ thuật lái xe của Sở Tử Mặc rất tốt, anh thành thạo tận dụng tất cả mọi thứ, sau khoảng hai, ba ngã rẽ thì anh đã cắt được đuôi của chiếc xe kia.
Phong Thiên Tuyết thở dài một hơi, sau đó nhắc anh ta: “Anh lái chậm thôi.”
“Được rồi” Sở Tử Mặc đi chậm lại, sau đó yêu chiều sờ đầu cô: “Để anh chở em đi ăn lẩu”
“Anh vẫn còn nhớ à?”
Lúc còn trẻ, Phong Thiên Tuyết rất thích ăn lẩu, nhưng Tư Hạo Hiên sợ cô ăn nhiều sẽ hại đến dạ dày nên chưa bao giờ chịu dẫn cô đi ăn.
Nhưng Sở Tử Mặc thì khác, anh ta chỉ muốn có được vui vẻ.
“Sao anh lại quên được chứ?” Sở Tử Mặc nở nụ cười dàng với cô: “Anh nhớ hết tất cả mọi chuyện liên quan đến em”