Chương 251
“Lần trước chúng ta cũng làm trong xe thế này, em đã rất nhiệt tình và chủ động mà…” Đoạn Thiên Nhai dùng chút lý trí còn sót lại để dẫn dắt cô từng bước: “Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng…”
“Không được” Phong Thiên Tuyết dùng sức đẩy anh ta nhưng làm thế nào cũng không thể thoát.
Dưới tác dụng của thuốc kích dục, ham muốn dâng lên cháy bỏng, cơ thể Đoạn Thiên Nhai nóng như lửa đốt.
Anh ta cởi áo ra, đè hai tay của Phong Thiên Tuyết lại, cúi đầu muốn hôn.
Cô lại tránh đi, trong lúc vô tình nhìn thấy lưng Đoàn Thiên Nhai…
Trống trơn, không hề có hình xăm đầu sói!
Phong Thiên Tuyết ngỡ ngàng trợn trừng mắt, tâm trí trở nên hỗn loạn. Anh ta không phải, không phải!
Tại sao lại như vậy?
“Em yêu à, anh muốn em, cho anh đi.”
Bờ môi quyến rũ của Đoàn Thiên Nhai lướt qua má cô, sắp sửa hôn lên đôi môi đỏ mọng.
“Tên lừa đảo!” Phong Thiên Tuyết cho anh ta một cái bạt tại: “Anh là tên lừa đảo”
“Hả?” Đoạn Thiên Nhai bị đánh cho sững sờ.
“Anh không phải người đó, sau lưng anh không có hình xăm con sói” Cô kích động thét lên: “Anh là ai? Tại sao lại giả mạo người đó? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Có phải hay không… quan trọng thể sao?”
Đoạn Thiên Nhai đã hoàn toàn mất đi lý trí, lúc này anh ta không thể suy nghĩ được gì ngoại trừ việc chiếm hữu Phong Thiên Tuyết.
“Anh yêu em, anh muốn em, em là của anh.”
Đoạn Thiên Nhai mạnh bạo nắm cổ tay của Phong Thiên Tuyết đưa lên đỉnh đầu, sau đó xé váy cô…
“Đừng!” Phong Thiên Tuyết vùng vẫy dữ dội.
Đúng lúc này, có tiếng xe chạy đến rồi “Ầm!” một cái, chiếc Rolls-Royce đâm mạnh vào Lamborghini.
Chiếc Lamborghini rung lắc rất mạnh, Đoàn Thiên Nhai ngã khỏi người Phong Thiên Tuyết.
Cô vội vàng mở cửa xe chạy trốn nhưng lại ngã khỏi xe, lăn vào trong bụi cỏ.
Vết thương ở bả vai và cổ nhói lên đau đớn.
Phong Thiên Tuyết cố gắng đứng lên nhưng hình như cánh tay bị trật khớp, tay chẳng còn tí sức nên cô lại ngã xuống lần nữa.
Một đôi giày da đen bóng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, cô giật mình, hốt hoảng lùi về phía sau.
Thế nhưng lúc thấy rõ người trước mắt là ai, Phong Thiên Tuyết sững sờ…
Thân hình cao lớn trong đêm tối vẫn rõ mồn một, chiếc mặt nạ thần bí lạnh. như băng khiến người ta e sợ, trong đôi mắt như biển sâu hừng hực lửa giận!
Là anh, anh tới rồi!
“Call boy.”
Chương 252
Xưng hô này gần như được thốt ra từ trong tâm thức.
Giờ phút này, Phong Thiên Tuyết cực kì chắc chắn người đó chính là anh!
Dạ Chẩn Đình cúi người bế cô lên, giọng nói trầm thấp đầy kìm nén: “Sao không nghe lời?”
“Là anh thật à” Phong Thiên Tuyết vừa khóc vừa ôm chặt lấy cổ anh: “Tôi còn nghĩ sẽ không được gặp lại anh nữa.”
“Em yêu..”
Đoạn Thiên Nhai xuống xe, đang định đi tìm Phong Thiên Tuyết lại thấy một người đàn ông đeo mặt nạ, mặc đồ đen ôm cô chậm rãi lại gần…
Như ma thần đang cứu người mình yêu thương.
Còn đôi mắt kia thì ngập tràn sát khí!
“Anh, anh cả.”
Đoạn Thiên Nhai lí nhí, giọng nhỏ đến nỗi chỉ mình anh ta nghe thấy.
Tuy đang bị thuốc kích dục hành hạ, ý thức mơ hồ nhưng Đoàn Thiên Nhai vẫn biết rõ Dạ Chấn Đình chỉ cần đưa tay là có thể lấy mạng mình.
Đúng như dự đoán, anh ta dùng một tay bóp cổ Đoạn Thiên Nhai, sức lớn đến mức khiến Đoàn Thiên Nhai cảm thấy nghẹt thở…
“C…”
Hai mắt Đoạn Thiên Nhai trợn trừng, khuôn mặt chuyển sang màu đỏ vùng vây cũng không có tác dụng, trông vừa bất lực vừa thừa thãi.
“Chết tiệt!” Dạ Chấn Đình nghiến răng gầm lên, vô cùng phẫn nộ.
“Anh… cả..”
Đoạn Thiên Nhai rên rỉ mấy tiếng, muốn đánh thức lý trí của anh.
Nhưng Dạ Chấn Đình chỉ càng thêm dùng sức, càng ngày càng chặt…
“Đừng gây án mạng” Phong Thiên Tuyết hồi hồn, vội vã kéo cánh tay Dạ Chẩn Đình: “Thả anh ta ra đi!”
Mắt Đoạn Thiên Nhai đã bắt đầu trợn ngược lộ tròng trắng, hai tay mới vừa rồi còn giãy giụa đã thõng xuống…
Sau cùng, ánh mắt Dạ Chẩn Đình dần dần bình tĩnh lại, thả bàn tay phải.
Đoạn Thiên Nhai xụi lơ quỳ xuống rồi ngã ra đất.
Dạ Chẩn Đình ôm Phong Thiên Tuyết lên xe, nhanh chóng lái đi.
Dạ Huy dẫn người tới dọn dẹp tàn cục: “Đưa cậu Đoạn đến bệnh viện.”
“Rõ”
Trên xe, Dạ Chẩn Đình cởi áo khoác rồi ném nó lên người Phong Thiên Tuyết, đôi mày cau chặt, sự giận dữ trong ánh mắt vẫn chưa lắng xuống.
Chương 253
Váy của cô bị xé rách làm lộ ra nửa bầu ngực, cũng không che được bắp đùi. Nhếch nhác mà quyến rũ chết người…
Phong Thiên Tuyết cúi đầu cắn môi, không dám nói một câu, thậm chí còn muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cô thấy mình ngu đến hết thuốc chữa, thế mà nhầm người, suýt thì gây ra sai lầm lớn.
Dạ Chẩn Đình lái xe đến khách sạn Phong Vân.
D>
“Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Phong Thiên Tuyết bất an hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn…”
“Im lặng!” Anh dừng xe.
Giám đốc đi tới mở cửa xe như lần trước, kính cẩn chào hỏi: “Phòng đã được thu xếp, những gì anh dặn cũng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Dạ Chẩn Đình ôm Phong Thiên Tuyết xuống xe đi thẳng vào thang máy.
“Tôi muốn về nhà!”
Phong Thiên Tuyết nói lí nhí, nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của anh thì lập tức ngậm miệng.
Đến phòng Tổng thống hai người từng dùng vào bốn năm trước.
Dạ Chẩn Đình lại thả cô vào bồn tắm như cũ.
Phong Thiên Tuyết lại uống mấy ngụm nước, chật vật nhổm người lau nước trên mặt đi rồi thở dốc mấy tiếng.
“Tắm cho sạch vào”
Anh chỉ nói một câu rồi xoay người đi ra ngoài.
Phong Thiên Tuyết thở dài, ấm ức ngồi trong bồn tắm, đến khi bình tĩnh mới bắt đầu tắm rửa.
Không biết tại sao từ lúc ở cạnh trai bao bản gốc cô lại trở nên ngoan ngoãn như thế…
Dù sao thì lần nào phản kháng cũng nhận lại kết quả rất bị thảm, mà anh cũng chẳng làm gì tổn hại đến cô nên thôi cứ ngoan ngoãn nghe lời vậy.
Phong Thiên Tuyết tắm xong đi ra. Bên ngoài tối đen như mực, chỉ còn lại mỗi ánh đèn khẩn cấp.
Đưa tay bật đèn nhưng đèn không sáng, Phong Thiên Tuyết hơi sợ, nhẹ giọng gọi: “Call boy…”
“Tôi ở đây.” Giọng nói trầm thấp vang lên chỗ cửa sổ sát đất.
Cô giật thót, quay sang chỉ thấy anh quấn khăn tắm ngồi trên sô pha, cầm ly rượu chân cao uống.
“Sao đèn không sáng vậy? Hỏng rồi hả?”
Phong Thiên Tuyết mò mẫm trong bóng tối, bất cẩn va vào bàn, đầu gối đau điếng.
“Cô là heo à?”
Dạ Chẩn Đình khẽ quát.
Phong Thiên Tuyết bĩu môi, tiếp tục quờ quạng, cuối cùng cũng tới gần anh.
Dạ Chẩn Đình không đeo mặt nạ, nguồn sáng yếu ớt mơ hồ vẽ lên đường nét gương mặt anh, cảm giác quen thuộc khó tả…
Anh ấn điều khiển từ xa, ngay lập tức đèn khẩn cấp trong phòng cũng tắt.
Xung quanh chìm trong bóng tối, cả căn phòng không ánh sáng, chỉ còn đôi mắt của Dạ Chấn Đình vẫn sáng ngời.
Chương 254
Phong Thiên Tuyết hoảng hốt, vô thức tiến lại gần anh thêm những cẳng chân vướng vào sô pha, mất thăng bằng ngã lên người anh…
Lồng ngực Dạ Chẩn Đình nóng như lửa, làm phỏng cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Cô lật đật chống tay đứng dậy rồi lại vấp, ngã lên người anh lần nữa, hai tay đặt bám vào vai anh, trán đập trúng cằm anh nên rất đau.
Tâm trí Phong Thiên Tuyết rối như mớ bòng bong. Da Chấn Đình thình lình ôm eo cô, lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng quậy nữa!”
“Ho…”
Phong Thiên Tuyết yếu đuối ngẩng đầu nhìn anh.
Trong bóng tối, cô không thấy rõ mặt anh nhưng luôn có cảm giác thân quen như hai người đã biết nhau từ trước.
Không những thế hương thơm trên người Dạ Chấn Đình rất gần gũi, làm cố cảm thấy yên lòng đến lạ.
Cơ thể cô ngoan ngoãn dựa gần…
“Não cô được làm từ gì vậy?”
Dạ Chẩn Đình gõ đầu Phong Thiên Tuyết như gõ một quả dưa hấu chưa chín muồi.
Phong Thiên Tuyết giật mình, cuống quýt giải thích: “Người đó trông rất giống anh, chẳng những thế anh ta còn đi xe của anh, đeo mặt nạ giống anh nên tôi…”
Nghĩ tới đây, cô lập tức chất vấn: “Tại sao anh ta lại đi xe của anh? Biển số xe cũng giống hệt nhau, chuyện này là sao? Dù mặt nạ có thể làm giả, nhưng biển số xe thì không thể…”
“Thế nên cô nhận làm người?” Dạ Chẩn Đình cau mày quát: “Cô còn suýt bị người ta hiếp kia kìa!”
“Không phải, không có.” Phong Thiên Tuyết vội vàng lắc đầu: “Anh ta vẫn chưa kịp làm gì tôi…”
“Nếu không phải tôi đến kịp..”.
Dạ Chẩn Đình nghĩ tới đây lại nổi giận. Anh bóp chặt má cô, hôn cô một cách mãnh liệt…
“Ưm ưm..” Phong Thiên Tuyết vùng vẫy được vài lần rồi ngoan ngoãn đón nhận.
Nụ hôn của anh mãnh liệt như mưa bão đi cùng sự trừng phạt mang tính trả thù.
Anh muốn xóa sạch mọi hơi thở của người khác khỏi cô…
Anh còn muốn để lại dấu ấn của riêng mình lên người cô.
Phong Thiên Tuyết sắp ngạt thở vì nụ hôn của anh, người cô mềm nhũn trong vòng tay anh, mặc anh cướp đoạt.
Một lát sau, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, cơ thể anh cũng xuất hiện phản ứng.
Chương 255
Tim Phong Thiên Tuyết đập loạn xạ, cô sợ hãi đẩy anh.
Dạ Chẩn Đình lưu luyến buông cô ra. Anh ôm mặt cô bằng một tay, dùng ngón cái xoa nhẹ lên bờ môi sưng đỏ, ngọn lửa dục vọng đen tối dâng lên trong mắt anh, giọng khàn khàn…
“Đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng. Nếu cô còn phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy nữa tôi mặc xác cô đấy!”.
“Ừ ừ” Phong Thiên Tuyết gật đầu liên tục, tủi thân: “Tôi sẽ không phạm sai lầm giống vậy nữa đâu, cũng sẽ không nhận làm người nữa.”
Đến tận lúc này cô mới biết anh không giống người khác. Dù ngoại hình giống nhau, nhưng hơi thở và mùi hương độc đáo của anh, còn có ánh mắt và giọng điệu khi nói cũng khác…
Anh là độc nhất.
“Đồ ngốc!”
Dạ Chẩn Đình xoa tóc cô, áp mặt cô vào ngực mình.
Anh cứ thấy khó hiểu, rõ ràng bản thân ghét cô muốn chết nhưng lại cứ quan tâm cô, để ý cô…
Chuyện này là sao?
Phong Thiên Tuyết ngoan ngoãn nằm sấp trên người anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm thấy thật an tâm.
Bầu không khí lúc này vừa ấm áp vừa lãng mạn, những xúc cảm lạ lẫm dần trào dâng trong lòng hai người…
Dạ Chẩn Đình nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai bóng loáng hoàn mỹ, dục vọng rục tịch tỉnh giấc…
“Call boy..” Phong Thiên Tuyết đột nhiên hỏi: “Anh là call boy thật sao?”
Dạ Chấn Đình dừng tay, anh nhíu mày: “Cái quái gì thế?”
“Haiz, nếu anh không phải call boy thì tốt biết mấy.”
Phong Thiên Tuyết thầm thở dài. Nếu anh không phải call boy, nếu anh thích trẻ con thì gia đình bảy người họ có thể đón nhận nhau, đoàn tụ với nhau rồi. Sẽ hạnh phúc biết bao…
“Cô mong tôi là người thế nào?” Dạ Chấn Đình chưa bao giờ chính thức nói về vấn đề này với cô.
“Gì cũng được, miễn anh có một công việc đứng đắn” Phong Thiên Tuyết khát khao: “Dù là tài xế Grab, shipper, bảo vệ hay nhân viên công ty đều được
hết.”
Dạ Chấn Đình cau mày, có vẻ như cô hoàn toàn không nghĩ anh sẽ mang những thân phận đó.
Vậy cũng coi là chuyện tốt đi, ít nhất trò chơi này vẫn có thể tiếp tục…
“Được rồi, ngủ đi.”
Dạ Chấn Đình đột nhiên trở mình, ôm Phong Thiên Tuyết nằm vật xuống giường.
Lúc kéo chăn, Phong Thiên Tuyết sơ ý kéo luôn khăn tắm của anh. Thấy anh không còn mảnh vải che thân, cô đỏ mặt, cuống quýt xích qua bên cạnh…
Dạ Chấn Đình lập tức kéo cô vào lòng, khuỷu tay thon dài kẹp chặt cô như một cái lồng giam: “Đừng nhúc nhích, giờ nó đã bị tôi khống chế. Nếu cô lại chọc nó thì cô chết chắc!”