Chương 231
Phong Thiên Tuyết và thím Chu vội vàng đưa Nguyệt Nguyệt đến. bệnh viện nhi để khám gấp, bây giờ đã là mười một giờ bốn mươi, phòng cấp cứu của khoa nhi vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng.
Phong Thiên Tuyết rất sốt ruột, cô để thím Chu bể Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế, còn mình thì đi xếp hàng để lấy số làm thủ tục.
“Lúc tôi ra ngoài thì Đại Bảo và Nhị Bảo đều chưa ngủ, không biết bây giờ hai đứa trẻ thế nào rồi.”
Thím Chu đất nước cho Nguyệt Nguyệt uống, còn không quên lo lắng cho hai đứa trẻ ở nhà.
“Hai đứa nó biết tự chăm sóc cho bản thân, thím đừng lo lắng.”
Thực ra trong lòng Phong Thiên Tuyết cũng rất không yên tâm, dù sao thì bọn trẻ chỉ mới ba tuổi rưỡi, mặc dù sức khỏe của chúng tốt hơn một chút, nhưng trong nhà không có người lớn nên cô vẫn không thể yên lòng được.
“Tôi đã dặn Tiểu Tử Bảo chăm sóc bọn trẻ rồi” Thím Chu nói lải nhải,
“Không biết hôm nay Tiểu Tứ Bảo bị làm sao, nó cứ ở trong lồng không chịu ra ngoài, buổi tối sau khi cô đi thì nó mới bay ra với Nguyệt Nguyệt”
“Ừm, có Tiểu Tứ Bảo ở cạnh, hai đứa nó sẽ vui vẻ hơn một chút.”
Phong Thiên Tuyết lo lắng nhìn phía trước, vẫn còn cả một hàng dài, không biết bao giờ mới đến lượt họ.
“Haiz, nếu là lúc trước thì tìm bác sĩ gia đình đến khám là được rồi, đâu cần phải phiền phức như vậy…”
Thím Chu thở dài.
Phong Thiên Tuyết nhớ tới nhà họ Phong của trước đây, lúc bị bệnh không bao giờ phải đến bệnh viện xếp hàng vì đã có bác sĩ gia đình có chuyên môn đến khám. Cho dù là bệnh nặng phải vào viện thì cũng sẽ đến bệnh viện tư cao cấp, hoàn toàn không cần phải xếp hàng.
Vật vẫn như cũ mà người đã không còn như xưa, những điều đó đã trở thành quá khứ…
Phong Thiên Tuyết đột nhiên nhớ ra, trước đây Lôi Vũ đã để lại thông tin liên lạc cho cô, cô ấy nói rằng nếu có vấn đề gì về sức khỏe thì có thể liên lạc cho cô ấy bất cứ lúc nào…
Phong Thiên Tuyết hơi do dự, nếu liên lạc với Lôi Vũ thì Dạ Chấn Đình sẽ biết…
Thôi bỏ đi, cứ đợi thêm một lát vậy.
“Mę ơi, mẹ…”
Nguyệt Nguyệt vừa định lên tiếng thì đột nhiên bị nôn.
“Trời ơi…” Thím Chu cuống quýt lau cho cô bé.
“Tam Bảo!” Phong Thiên Tuyết vội vàng lao tới, một tay lau sạch cho Nguyệt Nguyệt, một tay khẽ vỗ lưng cô bé, “Tam Bảo đừng sợ, có mẹ đây, có mẹ ở đây rồi”
“Mẹ ơi, con khó chịu quá, hu hu..”
Khuôn mặt nhỏ của cô bé trắng nhợt, cả người mềm nhũn không chút sức lực, cô bé nôn hết toàn bộ thức ăn trong dạ dày lên người thím Chu, đôi mắt vốn long lanh động lòng người đang rưng rưng nước måt…
“Tam Bảo đừng sợ, chúng ta sắp khám bác sĩ được rồi”
Sau khi lau sạch vết bẩn cho Nguyệt Nguyệt, Phong Thiên Tuyết ôm cô bé đi tìm y tá, “Cô y tá, con gái tôi thật sự không chịu được nữa rồi, có thể để bác sĩ khám trước cho con bé được không?”
Chương 232
“Bây giờ đang giao mùa, là thời điểm trẻ em dễ bị cảm cúm, cả phòng này chỗ nào cũng có trẻ con bị ốm, mọi người đều phải xếp hàng. Trừ trường hợp rất khẩn cấp như bị sốc hay khó thở thì mới được ưu tiên, còn không thì phải tuân theo trình tự”.
Cô y tá đang bận rộn, thậm chí còn không có thời gian để ngẩng đầu nhìn Phong Thiên Tuyết một cái.
“Nhưng.”
“Phiền cô tránh ra một chút.”
Phong Thiên Tuyết bị phụ huynh khác chen đẩy sang một bên.
Nhìn hàng dài phía trước, Phong Thiên Tuyết sắp sốt ruột đến phát điên lên rồi, phải làm sao đây? Làm sao bây giờ?
“Cô chủ, hay là chúng ta đến bệnh viện khác khám đi?”
Thím Chu vừa dùng khăn ướt lau sạch vết bẩn trên người vừa nói,
“Chúng ta đã đợi nửa tiếng đồng hồ rồi mà phía trước gần như không có động tĩnh gì, nếu còn đợi như thế này nữa thì Tam Bảo sẽ không chịu được mất”.
Phong Thiên Tuyết nhìn Nguyệt Nguyệt đang mê man trong vòng tay mình, sắc mặt cô bé càng ngày càng tệ, lòng cô không khỏi đau như bị dao cắt. Cô không quan tâm nhiều nữa, bèn cầm điện thoại lên gọi cho Lôi Vũ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Cô Phong ư?”
“Bác sĩ Lôi, tôi, một người bạn của tôi có con đang bị ốm, nhưng hiện giờ ở bệnh viện nhi có quá nhiều người đang chờ khám gấp, họ đã xếp hàng rất lâu rồi mà vẫn chưa đến lượt, đứa bé đang trong tình trạng nguy kịch, cô có thể.”
“Cô Phong, cô đừng sốt ruột, bảo bạn của cô đến bệnh viện nhi của tôi đi, tôi sẽ đích thân khám”
“Được, được, cám ơn cô, địa chỉ ở đâu vậy?”
“Tôi sẽ lập tức gửi cho cô”
cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết và thím Chu gọi một chiếc xe, nhanh chóng đến bệnh viện của Lôi Vũ.
May mà bệnh viện đó chỉ cách đây gần ba cây số, cũng không xa.
Trên xe, Phong Thiên Tuyết nhỏ giọng dặn dò thím Chu: “Thím Chu, lát nữa thím cứ nói Nguyệt Nguyệt là cháu ngoại của thím nhé..”
“Hả?” Thím Chu không hiểu ra sao.
Phong Thiên Tuyết ghé vào tai bà giải thích, bà gật đầu liên tục.
Đi đến bệnh viện Nhi tư nhân, Lôi Vũ và trợ lý đã chờ ở cổng.
Thím Chu bể Nguyệt Nguyệt đi vào, Phong Thiên Tuyết đeo túi xách theo sau.
“Có chuyện gì vậy?”
Lôi Vũ nhìn thấy cô bé tinh thần uể oải, ngủ mơ màng thì lập tức hỏi thăm tình hình.
Sau khi nói triệu chứng, Phong Thiên Tuyết bổ sung: “Đứa nhỏ này là cháu ngoại của thím Chu, con gái con rể của bà ấy đều đi làm nơi khác, một mình bà ấy trông cháu không dễ dàng, mọi người là hàng xóm nên bà ấy tìm tôi giúp đỡ, tôi cùng bà ấy đến bệnh viện Nhi, bên đó đồng người quá, chờ mãi không có tin tức nên tôi nghĩ đến cô.”
Chương 233
“Không sao, chữa bệnh cho cô bé trước đã.”
Lôi Vũ tự mình khám và điều trị cho Nguyệt Nguyệt để đỡ phải làm các loại thủ tục, đồng thời không cần đăng ký thông tin.
Không hổ là bác sĩ riêng của nhà họ Dạ, với tài chữa bệnh cao siêu, Lôi Vũ nhanh chóng khám ra vấn đề, đồng thời kê đơn thuốc.
“Chỉ là cảm cúm bình thường thôi, uống thuốc rồi nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”
Lôi Vũ kê một ít thuốc đưa cho Phong Thiên Tuyết, “Cô Phong, cô đã đến đây rồi thì để tôi xử lý vết thương ở cổ và vai cô luôn một thế nhé”
“Được, cảm ơn cô.” Phong Thiên Tuyết nháy mắt với thím Chu.
Thím Chu vội vàng bế Nguyệt Nguyệt nói: “Bác sĩ Lôi, cám ơn cô, tôi đưa cháu về nghỉ trước đây.”
“Không cần khách sáo, để tôi sai người đưa hai người về.”
Bác sĩ Lôi không để ý.
“Không cần không cần, tôi tự bắt xe là được, cảm ơn cô” Thím Chu bế Nguyệt Nguyệt nhanh chóng rời đi.
Lúc này, tình trạng của Nguyệt Nguyệt đã chuyển biến tốt đẹp hơn. nhiều, trong cơn mơ màng cô bé gọi: “Mẹ, mẹ..”
“Nguyệt Nguyệt, mẹ sẽ trở về nhanh thôi, chúng ta về nhà trước nhé.” Thím Chu dỗ dành cổ bé.
Phong Thiên Tuyết đưa mắt nhìn họ rời đi.
“Cô Phong, bên này” Lôi Vũ gọi.
“Tôi tới đây. Phong Thiên Tuyết đi vào.
Lôi Vũ xử lý vết thương cho cô, kê một ít thuốc, dặn dò một số điều cần chú ý, còn ngỏ ý muốn lái xe đưa cô về.
Phong Thiên Tuyết từ chối liên tục, sau đó vội vàng rời đi.
Đi ra khỏi bệnh viện, thím Chu bể Nguyệt Nguyệt đứng ở ven đường chờ cô, hai người bắt xe nhanh chóng rời đi.
Cách đó không xa, Lôi Vũ thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng nghi ngờ, cô ấy cứ cảm thấy tối nay Phong Thiên Tuyết là lạ.
Nhưng nghĩ ngợi một lát, nếu quả thật có bí mật gì đó không thể cho ai biết thì Phong Thiên Tuyết sẽ không đi tìm cô ấy.
Lôi Vũ không suy nghĩ nhiều, quay về tiếp tục công việc.
Về đến nhà, Phong Thiên Tuyết và thím Chu lại vội vàng cho Nguyệt Nguyệt uống thuốc, đến khi dỗ cô bé nằm ngủ đã là ba rưỡi sáng.
Thím Chu đã mệt mỏi rã rời nhưng vẫn muốn đi nấu cơm cho Phong Thiên Tuyết, Phong Thiên Tuyết dỗ bà đi ngủ sớm rồi trông coi Nguyệt Nguyệt.
Năm giờ sáng, cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng hạ sốt.
Phong Thiên Tuyết ghé vào bên người cô bé ngủ thiếp đi, ngủ liền một mạch đến sáu rưỡi.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Phong Thiên Tuyết vội vàng xoay người dậy: “Tiêu rồi, lại đến trễ rồi”
“Cô chủ, tối qua cô mới ngủ một tiếng, tôi không đành lòng đánh thức cô..”
Thím Chu đang chuẩn bị bữa sáng cho bọn nhơ.
“Thím phải gọi tôi chứ, tôi phải đi làm mà.”
Phong Thiên Tuyết đánh răng, vốc nước qua loa lên mặt rồi đi ra ngoài.
Chương 234
“Mẹ ơi, bữa sáng” Long Long cầm bánh bao nhân thịt và sữa đậu nành đuổi theo.
“Cám ơn Nhị Bảo”
Phong Thiên Tuyết nhận lấy bữa sáng, lao vào thang máy không quay đầu lại,
“Ngoan ngoãn nghe lời nhé con.”
“Con biết rồi ạ” Long Long đáp.
“Đại Bảo Nhị Bảo, các cháu ăn sáng nhanh lên, lát nữa bà đưa các cháu ra xe buýt của trường rồi còn phải trở về chăm sóc Tam Bảo, hôm nay Tam Bảo xin nghỉ không đi nhà trẻ, các cháu ở trường phải ngoan nha!”.
“Bà ơi, cháu biết rồi.”
Phong Thiên Tuyết chạy suốt quãng đường, cô định đến ga tàu điện bắt tàu điện ngầm thì một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc đột nhiên lao tới.
Cô đang buồn bực thì mui xe Lamborghini mở ra, một khuôn mặt tươi cười đẹp trai phong độ hiện ra trước mắt: “Cục cưng, anh đưa em đi làm, lên xe đi!”
Phong Thiên Tuyết sững sờ một lát rồi vội vàng lên xe.
Mọi người xung quanh đều đang nhìn cô.
Còn có mấy bác gái cùng khu chung cư chỉ trỏ bàn tán: “Đó chẳng phải là cô con gái nhà thím Chu sao? Ôi chà, có bạn trai rồi kìa”
“Có vẻ là con nhà giàu, thím Chu sắp được hưởng phúc rồi!”
“Mau đóng mui xe lại” Phong Thiên Tuyết che mặt, cô không muốn để người quen trông thấy.
“Sợ gì chứ? Anh không ngại gặp người khác đâu.” Đoạn Thiên Nhai đóng mui xe lại, còn vẫy tay với các bác gái, “Bái bai mấy người đẹp!”
“Bái bai!” Các bác gái vui mừng hớn hở.
“Anh chào họ làm gì” Phong Thiên Tuyết cạn lời, “Còn sợ không đủ phô trương sao?”
“Họ là hàng xóm của em mà? Dù sao sau này cũng phải làm quen” Đoạn Thiên Nhai cười đùa tí tửng, “Lúc nào em dẫn anh về gặp người nhà thế?”
“Đừng quậy phá nữa” Tuy ngoài miệng Phong Thiên Tuyết ghét bỏ nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, “Sao hôm nay anh lại đổi xe? Chiếc Aston Martin kia đâu?”
“Hỏng rồi nên đem đi sửa”
Đoạn Thiên Nhai lái xe lao như bay.
“Hỏng? Hôm qua còn tốt lắm mà.” Phong Thiên Tuyết rất kinh ngạc.
“Bị hỏng trên đường về.”
Đoạn Thiên Nhai không nói dối, trên đường về anh ta cố ý đâm hỏng xe rồi đưa chiếc xe biến dạng phần đầu đến ga-ra của Dạ Chẩn Đình.
Sáng sớm hôm nay, Dạ Huy sai người đưa xe đi bảo hành.
Cứ như vậy, tạm thời Dạ Chấn Đình sẽ không lái chiếc xe kia, Phong Thiên Tuyết sẽ không gặp lại “con nợ trai bao” thực sự…
Làm xong mọi chuyện, Đoạn Thiên Nhai cảm thấy hơi bất an, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh ta giở trò trước mặt Dạ Chấn Đình.
Chương 235
Anh ta từng có do dự và bất an trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn quyết định làm.
Bởi vì anh ta biết mình có bùa hộ mệnh, Dạ Chẩn Đình sẽ không làm gì anh ta.
“Sau này lái xe cẩn thận vào”
Phong Thiên Tuyết dặn dò một câu rồi bắt đầu ăn bánh bao uống sữa đậu nành.
Đoạn Thiên Nhai liếc nhìn cô, ra vẻ tủi thân nói: “Thật không có lương tâm, anh cố ý lái xe đến đón em mà em không cho anh ăn”
“Chỉ là một cái bánh bao thôi mà, tôi cắn rồi” Phong Thiên Tuyết cầm bánh bao cắn một nửa đưa cho anh ta.
Đoạn Thiên Nhai không chê, lại gần cắn một miệng lớn: “Ừm, ăn ngon thật đấy!”
“Bánh bao thím Chu làm đúng là rất ngon”
Phong Thiên Tuyết nhét phần còn lại vào trong miệng anh ta.
“Ngày mai mang thêm mấy cái nhé” Đoạn Thiên Nhai liếm môi, “Bánh bao ngon thể anh có thể ăn một lúc mười cái”
“Anh sẽ làm tôi rỗng ví mất”
Phong Thiên Tuyết cười lau miệng cho anh ta.
“Anh đã tự mình lái xe đưa đón rồi mà em còn chê anh ăn nhiều”
Đoạn Thiên Nhai rất hưởng thụ cảm giác thân thiết này, anh ta từng có rất nhiều bạn gái nhưng chưa từng giống như bây giờ, dù chỉ ngồi trên xe ăn bánh bao cùng một cô gái thôi mà đã cảm thấy như chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
“Được được được, tôi mang cho anh mười cái”
Vốn dĩ Phong Thiên Tuyết lo anh ta không chấp nhận được trạng thái
cuộc sống hiện tại của cô, không ngờ anh ta lại sảng khoái như thế, xem ra cô lo xa rồi.
Quan sát thêm một hồi, nếu như biểu hiện của anh ta vẫn tốt như vậy thì có lẽ cô có thể cân nhắc dẫn anh ta đi gặp thím Chu và các bé con.
Dù sao các con cũng cần ba…
Đoạn Thiên Nhai lái xe rất nhanh, mười mấy phút đã đến con đường đối diện.
“Dừng ở chỗ đây đi, tôi không muốn để các đồng nghiệp trông thấy.” Phong Thiên Tuyết rất cẩn thận.
“Được” Đoạn Thiên Nhai dừng xe ở ven đường, “Buổi chiều anh có việc, không tới đón em được, buổi tối gặp ở quán bar nhé!”
“Ừm.” Phong Thiên Tuyết chuẩn bị xuống xe, anh ta đột nhiên giữ cô lại, mập mờ xích lại gần, “Goodbye kiss!”
Phong Thiên Tuyết hơi đỏ mặt, căng thẳng nhắm mắt lại.
Đoạn Thiên Nhai nhếch khóe môi, từ từ xích lại gần, khi đôi môi mỏng gợi cảm của anh ta sắp hôn lên trán cô thì đột nhiên một chiếc Rolls Royce đi lướt qua…
Anh ta cuống quít buồng Phong Thiên Tuyết ra, nói vẻ dí dỏm: “Cứ ghi nợ đã, buổi tối tính một thể!”
Phong Thiên Tuyết mở to mắt, ngượng ngùng liếc anh ta một cái rồi vội vàng xuống xe, chạy về phía tòa nhà công ty…