Tân Điềm nói với giọng không chắc lắm: “Trúc Yến Viên ở đây sao ạ?”
“Nó ở cạnh Yên Sơn, đó là nơi ở của nhà họ Tần.” Nói đến đây, người tài xế quan sát cô: “Cô biết nhà họ Tần sao?”
Tân Điềm không trả lời ông, chỉ nói cảm ơn rồi quay người rời đi.
Trúc Yến Viên.
Tần Thời Ngộ ngồi trong phòng sách, đôi mày ngài tao nhã trong ánh sáng ấm nhuận, đẹp không thể tả.
Anh thật sự có một gương mặt cao quý trời sinh, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhớ mãi.
Trong phòng sách có mấy vệ sĩ cao to đứng trật tự ở hai bên.
Cửa phòng bị đẩy ra, Chung Vũ Túc dẫn theo thuộc hạ, áp giải một người đàn ông trung niên đi vào.
Ông ta chật vật quỳ dưới đất.
“Ngài… ngài Tần, tôi thật sự không trộm tranh!” Ông ta rất dè chừng vị chủ nhà trẻ tuổi này, không đợi Tần Thời Ngộ lên tiếng đã lắp bắp giải thích: “Ngài… ngài hãy tin tôi, tôi thật sự không lấy trộm.”
Chủ nhân nhà họ Tần có một sở thích, đó là sưu tầm tranh người đẹp phương Đông lẫn phương Tây, với các cách thể hiện khác nhau, tất cả đều do các danh gia đương đại vẽ, và chúng là vô giá.
“Vậy nên, ông không biết chuyện gì?” Tần Thời Ngộ cất tiếng trong lúc người đàn ông thở hồng hộc, giọng nhẹ tênh, thậm chí còn mang theo ý cười.
Vẻ sợ hãi trong mắt người đàn ông càng đậm hơn: “Ngài Tần… tôi thật… thật sự không biết.”
Chung Vũ Túc cau mày.
Quả nhiên, một giây sau, anh ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng vốn có của Tần Thời Ngộ: “Nếu không biết gì thì lôi ông ta ra ngoài cho chó ăn đi.”
Trúc Yến Viên có nuôi chó ngao ở sau núi, thức ăn là thịt tươi.
Những người có mặt ở đó đều tỉnh bơ, vì bọn họ đã quen với cảnh này.
Tần Thời Ngộ quản lý nhà họ Tần hai năm nay, nếu không có thủ đoạn, làm sao khống chế được đám cáo già xảo trá của các phe luôn nhòm ngó vị trí chủ nhà?
Đám vệ sĩ không hề do dự, đi thẳng về phía người đàn ông.
“Ngài… ngài Tần…” Mắt ông ta trợn trừng như muốn nứt ra, rốt cuộc cũng biết sợ: “Tôi nói, tôi nói…”
Tần Thời Ngộ ngẩng mặt lên, cất giọng ôn hòa: “Nói đi.”
“Bức tranh ấy đã được bán cho một tên mặt sẹo ở chợ đen.” Người đàn ông nuốt nước bọt: “Chắc bây giờ nó đã được gửi qua nước ngoài rồi.”
“Thì ra là vậy.” Nụ cười của Tần Thời Ngộ càng sâu hơn, anh từ tốn nói trong ánh mắt tha thiết của người đàn ông: “Các anh còn chờ gì nữa, lôi ông ta ra ngoài!”
“Ngài Tần! Tôi đã nói hết rồi! Ngài không thể nuốt lời!” Giọng người đàn ông run rẩy.
Tần Thời Ngộ thờ ơ mân mê chuỗi hạt trên cổ tay, vẻ mặt thản nhiên, chậm rãi cụp mắt, giọng không nóng không lạnh: “Nhưng tôi không hứa với ông điều gì…”
Lúc này, quản gia từ dưới nhà đi lên, nói với Tần Thời Ngộ: “Thưa ngài, dưới lầu có một cô gái đang tìm ngài, cô gái đó… trông rất giống người trong bức tranh ngài sưu tầm.”
Thế là tất cả mọi người đều trông thấy, người đàn ông từ đầu đến cuối không hề bị lay động, đột nhiên đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng sách.
Quản gia và Chung Vũ Túc đứng yên tại chỗ nhìn nhau…
Tần Thời Ngộ không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Tân Điềm sớm như vậy.
Anh nắm tay vịn cửa, nhìn thấy Tân Điềm đang ngồi xổm dưới mái hiên, đeo khẩu trang che gần hết mặt, chỉ để lộ đôi mắt.
Lúc này, hàng mi của cô rũ xuống, trên mi dính hạt tuyết, hạt tuyết rơi rào rào xuống theo từng cái chớp mắt của cô, lộ ra vẻ nặng nề không chịu nổi.
Tần Thời Ngộ kìm nén vui mừng, điều chỉnh cảm xúc, dè dặt gọi tên cô: “Tân Điềm…”
Cô kéo khẩu trang xuống, chậm rãi ngẩng mặt lên.
Trên tóc cô toàn là tuyết, cứ thế ngẩng đầu lên nhìn anh, nói bằng giọng yếu ớt vô cùng: “Anh Tần, lời anh nói còn được tính không?”
Ánh trăng vằng vặc, những mảng tuyết lớn rơi xuống mái hiên.
Tần Thời Ngộ ngồi xổm xuống, lau đi nước mắt trên gương mặt đỏ ửng của cô, nói bằng giọng dịu dàng không tưởng: “Còn, Tân Điềm, lời anh nói với em mãi mãi có hiệu lực. Đưa tay cho anh, anh đưa em về nhà.”