Cô hất tay cô ta ra, quát: “Tôi nói chị tránh ra!”
Không ai ngờ Ôn Khê Nính lại ngã nhào xuống đất, Đường Như Cẩm lập tức ngồi xổm xuống đỡ cô ta.
Tân Điềm đứng yên tại chỗ, chầm chậm thu tay lại.
Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường Như Cẩm, đột nhiên cảm thấy mình thật dư thừa.
Cách đó không xa, vệ sĩ của Đường Như Cẩm bước tới, có lẽ muốn đỡ Ôn Khê Nính thay cho hắn.
Tân Điềm chắc chắn rằng khi đẩy Ôn Khê Nính, cô không hề dùng sức, cú ngã này cũng không nặng, thế là không kìm được mà cười khẩy: “Ảnh hậu Ôn yếu ớt như vậy sao?”
“Im mồm!” Đường Như Cẩm đột nhiên đanh mặt, quát cô.
Sắc mặt Tân Điềm trắng bệch.
Ôn Khê Nính gấp gáp lên tiếng ngay sau đó: “Như Cẩm, chân của em… chân của em không sao chứ?”
Tân Điềm sững sờ, cảm giác bất an xộc lên não.
Cô đang định nói thì bắt gặp đôi mắt đầy giận dữ của Đường Như Cẩm.
Hắn nói: “Tiểu Tân, hôm nay em thật quá đáng! Hôm đó đã hại Khê Nính trật chân trong lễ trao giải, hôm nay lại làm cô ấy ngã! Sao em lại trở nên như thế này hả?”
Tân Điềm không nhớ đã bao lâu rồi Đường Như Cẩm không nói chuyện nghiêm nghị với cô. Câu nào câu nấy của hắn đều là vặn hỏi, từng câu từng chữ đều đâm vào tim Tân Điềm.
Ôn Khê Nính bị trật chân trong lễ trao giải, vậy còn cô thì sao? Cô không một xu dính túi rời khỏi thành Bắc một mình, hắn đã từng lo lắng cho cô chưa?
Tân Điềm cảm thấy lòng chết lặng, nhìn Ôn Khê Nính đang dựa vào ngực Đường Như Cẩm với dáng vẻ yếu ớt, nói một cách máy móc: “Bắt đầu từ khi nào?”
“Em đang nói gì vậy?”
“Anh và Ôn Khê Nính, bắt đầu từ khi nào?
“Em đang chất vấn anh sao?” Có lẽ vì thẹn quá hóa giận, vẻ giận dữ trong mắt Đường Như Cẩm càng đậm hơn: “Tân Điềm, em hẹp hòi thì thôi đi, bây giờ em đừng làm mọi chuyện tồi tệ hơn nữa.”
Tân Điềm không hề bị lay động, nói tiếp: “Nửa năm? Ba tháng? Như Cẩm, rõ ràng anh đã hứa sẽ ở bên em, không phải sao?”
Nếu như có thể, cô ước rằng mình chưa từng hỏi Đường Như Cẩm câu này.
Vậy thì cô sẽ không nghe được câu trả lời của hắn: “Hôm đó là sinh nhật của em, anh chỉ muốn dỗ em vui. Tiểu Tân, em biết đấy, anh đã chờ Khê Nính rất nhiều năm, khó khăn lắm cô ấy mới quay về bên anh…”
Mấy câu tiếp theo Tân Điềm đã không còn nghe rõ nữa, cô không thể kìm được mà lao ra ngoài.
Cô nghe thấy Đường Như Cẩm gọi tên cô sau lưng, hình như hắn muốn đuổi theo, nhưng vì Ôn Khê Nính rên đau nên thôi.
Trong túi Tân Điềm chỉ còn lại ba tệ, không đủ đi taxi, chỉ đủ đi xe buýt ở trước cổng bệnh viện.
Nước mắt gần như sắp rơi tới nơi, cô đeo khẩu trang vào, liên tục nhắc nhở mình không được khóc.
Tân Điềm, dù gì mày cũng là người của công chúng, bị người khác nhận ra đang khóc trên xe buýt sẽ rất mất mặt.
Nghĩ vậy, cuối cùng cô cũng kìm được nước mắt.
Không cần nhìn cô cũng có thể đoán được, nhất định là sắc mặt của cô bây giờ rất khó coi.
Chạy nhanh như vậy, với cô mà nói là rất mệt.
Tim của cô không khỏe, không phải là bệnh tim nhưng cũng rất yếu, không thể chịu đựng quá nhiều cú sốc mạnh.
Tân Điềm ngồi xe buýt đi vòng quanh thành Bắc, đủ loại người lướt qua cô trên đường, không ai biết cô đang suy sụp, cũng không có ai nhận ra cô.
Đại đa số người trên thế giới này đều chỉ dốc toàn lực sống cho bản thân, hơi sức đâu mà quan tâm đến người khác.
Tân Điềm tựa người vào cửa sổ xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, chìm vào giấc ngủ say.
Khi cô tỉnh lại đã là chập tối, xe buýt đã đến trạm cuối cùng. Trên xe không còn một ai, chỉ có người tài xế đang ngồi hút thuốc trên bãi cỏ ở ven đường cách đó không xa.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, cô khép vạt áo bước xuống xe, hỏi người tài xế: “Bác tài, đây là đâu vậy ạ?”
“Đây là trạm cuối, Yên Sơn!” Người tài xế rít một hơi thuốc lá, nói với Tân Điềm: “Tôi gọi cô nhiều lần mà cô không tỉnh, cô đi quá trạm rồi hả?”
Tân Điềm đút tay vào túi, một cạnh giấy cứng xẹt qua đầu ngón tay cô.
Cô ngây người hồi lâu mới nhớ ra đây là danh thiếp của Tần Thời Ngộ cho cô.
Có lẽ mọi thứ trong cõi u minh đều có một số phận riêng. Trên tấm danh thiếp màu đen là dòng chữ mạ vàng, trên đó viết tên và số điện thoại của Tần Thời Ngộ, dưới cùng là địa chỉ, đề là: Trúc Yến Viên.