Truyện Ôn Nhu Vượt Rào

Chương 6: Đưa em về nhà (1)




Tần Thời Ngộ đứng nhìn bóng lưng cô, cười dịu dàng, sau đó khom người, cầm lấy đôi giày vải của cô.

Gió biển mang theo mùi mằn mặn, rất dễ chịu.

Tân Điềm bước đi trên bãi cát mịn, cảm thấy sự mất mát trong mấy ngày qua dường như đã có chỗ trút.

Cô ngoái đầu cười với Tần Thời Ngộ: “Anh Tần, cảm ơn anh, nơi này rất đẹp. Nhớ lúc trước anh nói muốn đưa tôi đi ngắm tuyết trên núi Lạc Hà, tôi nên đồng ý với anh mới phải.”

“Bây giờ đồng ý cũng không muộn mà.” Tần Thời Ngộ đứng bên cạnh cô, nhìn cô chăm chú, cất giọng từ tốn: “Tân Điềm, em đã từng nghĩ đến việc thay đổi cuộc đời chưa?”

Tân Điềm ngây ra trong thoáng chốc.

Cô đã sống tám năm quá cằn cỗi, cằn cỗi đến mức cả đời chỉ biết mỗi Đường Như Cẩm. Cô chưa từng nhận được lòng tốt của ai khác ngoài hắn cho đến khi Tần Thời Ngộ xuất hiện, nói không cảm động là giả dối.

Tần Thời Ngộ như gieo vào tim cô một hạt mầm, và hạt mầm đó bây giờ đang rục rịch, muốn đội đất chui lên.

Anh vượt qua lớp phòng bị kín kẽ của cô bằng sự dịu dàng của mình, chiếu một tia sáng yếu ớt xuống.

Tân Điềm cụp mắt, cố nén cảm giác tim đập nhanh.

Cô biết tình cảm mà cô dành cho Tần Thời Ngộ hiện tại là gì, đó không phải là sự rung động, mà chỉ là khát khao muốn thoát khỏi tình trạng rơi vào bước đường cùng.

Tiếng gió biển lướt qua bên tai, cô nhìn sang chỗ khác, mỉm cười đổi chủ đề: “Anh nhìn kìa, bình minh đẹp thật.”

“Ừ, đẹp.” Tần Thời Ngộ nhìn nửa bên mặt hoạt bát của cô, nở nụ cười bao dung, ánh mắt dịu dàng và sâu thẳm.

Anh không nói gì nữa, im lặng cùng cô ngắm mặt trời ló dạng.

Sau đó, anh lái xe đưa cô trở về bệnh viện, không nói gì suốt quãng đường.

Tân Điềm ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, mọi thứ im lặng như một bộ phim câm, từng khung hình như tua ngược.

Tần Thời Ngộ đã cho cô biết ý định của mình, nhưng đáp lại anh là sự né tránh lúng túng của cô.

Cô chưa chuẩn bị sẵn sàng để thay đổi cuộc đời.

Tại ngã rẽ của hành lang, cô tạm biệt Tần Thời Ngộ: “Sáng nay tôi rất vui, cảm ơn anh.”

Đáp lại cô là ánh mắt sâu thẳm của anh.

Anh dựa người vào tường, mỉm cười nhìn cô trong hành lang nồng nặc mùi thuốc khử trùng, khẽ nói: “Mặc dù đã đoán được câu trả lời, nhưng mà Tân Điềm, anh vẫn muốn hỏi em, em có muốn theo anh về nhà không?”

Anh vừa hạ mình trước cô.

Tân Điềm lại nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

Cô đang nghĩ nên từ chối anh thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng gằn nhẹ của Đường Như Cẩm: “Mất tích? Một người đang sống sờ sờ, chỉ trong một đêm cậu lại nói với tôi là em ấy mất tích?”

Tân Điềm nhận ra điều gì đó liền cất bước muốn đi về phía Đường Như Cẩm, nhưng lại bị Tần Thời Ngộ nắm chặt lấy cổ tay.

Anh giữ tay cô sau lưng cô, ôm cô vào lòng một cách mạnh mẽ.

Lúc Tân Điềm phản ứng được, Tần Thời Ngộ đã ôm cô vào lòng.

Đây là lần đầu tiên họ thân mật với nhau ở khoảng cách gần thế này, nhưng lại trong tình huống khó xử.

Tân Điềm thấy khóe mắt anh đỏ hoe, sự đau thương hiện rõ trong mắt.

Cô muốn lên tiếng trách cứ anh, nhưng đột nhiên không nói nên lời.

Tần Thời Ngộ cất tiếng khàn khàn, giọng đè nén và run rẩy: “Điềm Điềm, em đừng tàn nhẫn như vậy. Ít nhất… đừng đi về phía anh ta ngay trước mặt anh…”

Tân Điềm không biết cảm xúc mãnh liệt của anh từ đâu mà có, càng không biết nỗi bi ai của anh là do đâu.

Cô luống cuống nhìn anh với vẻ cảnh giác, thậm chí còn quên sửa lại biệt danh quá đỗi thân mật của anh. Cả hai giằng co cho đến khi anh hít một hơi thật sâu và buông cô ra.

“Vừa rồi là anh thất lễ.” Anh lại nở nụ cười ôn tồn lịch sự: “Em đi gặp anh ta đi.”

Từ trước đến giờ Tân Điềm chưa gặp người đàn ông nào khiến người ta xúc động như thế ngay cả khi buồn, đến mức cô nhất thời không thể thốt ra lời khiển trách khi nhìn anh.

Tần Thời Ngộ lùi về sau một bước, nhét vào tay cô một tấm danh thiếp trước khi quay người rời đi.

Tay anh rất ấm, chạm vào lòng bàn tay lạnh như băng của cô, nói với cô: “Trên đó có địa chỉ của anh, anh sẽ luôn chờ em.”

Tân Điềm nhớ dáng vẻ đứng dựa tường chờ cô của anh ở căn nhà trọ cũ nát tại trấn Lạc Hà.

Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, Tần Thời Ngộ đã bỏ tấm danh thiếp vào túi cô và quay người rời đi.

Lòng Tân Điềm rối bời. Cô bước ra khỏi chỗ rẽ, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Đường Như Cẩm.

Vương Thần Duệ đang đứng khom người trước mặt hắn, xem chừng là đang bị dạy dỗ.

Tân Điềm đang định bước tới thì bỗng khựng lại.

Cô trông thấy Ôn Khê Nính từ trong phòng bệnh đi ra.

Trên tay cô ta là bó hoa hồng đỏ rực rỡ, mặt cô ta còn đẹp hơn cả hoa, hoàn toàn không giống người đang bị cảm.

Tân Điềm là một cô gái ốm yếu, là mặt trăng quạnh quẽ, dù những năm qua cô giả vờ ngây thơ trước mặt Đường Như Cẩm, nhưng thực chất bên trong cũng không hiền lành gì.

Còn Ôn Khê Nính là đóa hồng đỏ trên cành.

“Như Cẩm… Tân Điềm đi đâu rồi?” Giọng cô ta nghe rất lo lắng: “Con bé này, sao không nói tiếng nào đã bỏ đi chứ?”

Khi nói, cô ta ra dáng như một trưởng bối. Tân Điềm nhìn từ xa, cảm thấy rất buồn cười.

“Khê Nính, em về nhà nghỉ ngơi đi.” Đường Như Cẩm đắn đo, rồi ôn tồn nói: “Tiểu Tân vẫn đang bệnh, anh sợ em ấy trông thấy em lại bị kích động.”

Cũng biết cô sẽ bị kích động cơ đấy? Lúc hắn xuất hiện cùng Ôn Khê Nính trong lễ trao giải, có nghĩ đến người bạn gái là cô không?

Lần này, Tân Điềm không kìm được mà bật cười.

Tiếng cười của cô khiến hai người kia chú ý.

Đường Như Cẩm bước nhanh về phía cô, đôi mắt phượng tích tụ cơn thịnh nộ. Hắn nắm lấy tay Tân Điềm, giọng tức giận thấy rõ: “Em có biết anh đã tìm em bao lâu không? Sáng sớm mà em đi đâu?”

Tân Điềm nhìn Đường Như Cẩm bằng vẻ mặt lạnh lùng chưa từng thấy, hất mạnh tay hắn ra.

Cô cười xa cách, gương mặt dịu dàng ngoan ngoãn hiện rõ vẻ mệt mỏi: “Tôi đã đưa phí nuôi dưỡng cho anh rồi, anh còn tìm tôi làm gì?”

Câu nói này dễ dàng khơi dậy cơn giận sâu hơn của Đường Như Cẩm.

Những năm qua, Tân Điềm quá ngoan ngoãn trước mặt hắn, ngoan đến nỗi hắn không biết khi mỉa mai, cô lại không nể mặt hắn như vậy.

Mà lúc này, Ôn Khê Nính đang cầm hoa đi tới.

Cô ta đưa hoa tới trước mặt Tân Điềm, nói bằng giọng nghe như đang hòa hoãn tình hình: “Tân Điềm, em đừng nổi giận với Như Cẩm, thật ra anh ấy rất quan tâm đến em.”

Tân Điềm nhìn bó hoa gần như chạm vào chóp mũi mình, giọng lạnh như băng: “Tránh ra.”

“Tân Điềm…” Ôn Khê Nính bất an hỏi: “Em sao thế?”

Tuy nhiên, Tân Điềm vừa nhìn đã thấy rõ sự khiêu khích trong mắt cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.