Truyện Ôn Nhu Vượt Rào

Chương 15: Ôm em ngủ (1)




So với sự nghiệp, bây giờ cô ta quan tâm tới Đường Như Cẩm hơn.

Tần Thời Ngộ không chừa đường lui cho cô ta, sau này Đường Như Cẩm biết được, chắc chắn sẽ trút giận lên Tân Điềm và sẽ yêu thương cô ta nhiều hơn.

Miễn là kết quả như vậy, cô ta không thèm quan tâm quá trình như thế nào.

Lúc này, cô ta vừa mới làm xong một mâm thức ăn, chợt nghe quản gia cung kính gọi: “Cậu chủ.”

Vẻ mặt Ôn Khê Nính tràn đầy vui mừng, chạy nhanh ra cổng.

Trên áo khoác của Đường Như Cẩm toàn là tuyết, trên người còn vương mùi thuốc lá thoang thoảng. Với sự hiểu biết của cô ta về hắn, nếu không có chuyện gì phiền lòng, hắn sẽ không hút thuốc.

Ôn Khê Nính cau mày, dè dặt hỏi: “Như Cẩm, anh sao vậy?”

Đường Như Cẩm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ta, lắc đầu mỉm cười, kìm nén sự rối bời trong lòng: “Không có gì.”

Nghe vậy, Ôn Khê Nính bỏ ý định gặng hỏi.

Chủ nhân nhà họ Đường tàn nhẫn ngạo mạn trong mắt người ngoài chỉ dịu dàng như thế này khi ở trước mặt cô ta.

Nghĩ vậy, trong lòng Ôn Khê Nính dâng trào hạnh phúc.

Cô ta mỉm cười, đổi chủ đề: “Như Cẩm, những món hôm nay em làm cho anh đều là những món anh thích nhất đấy.”

Đường Như Cẩm nhìn nụ cười trên mặt Ôn Khê Nính, cảm thấy cơn muộn phiền nguôi ngoai phần nào, lên tiếng: “Đồ ăn do Khê Nính tự tay làm, anh phải ăn thật ngon.”

Ôn Khê Nính càng cười rạng rỡ, cảm giác tự mãn dâng lên trong lòng.

Đường Như Cẩm quan tâm Tân Điềm thì đã sao? Người hắn yêu nhất vẫn là cô ta. Thậm chí khi biết studio của cô ta nhằm vào Tân Điềm, hắn cũng chẳng quan tâm.

Ôn Khê Nính ôm lấy khuỷu tay Đường Như Cẩm, cười nói: “Em nấu đến trưa đấy, anh có thưởng gì cho em không?”

“Em muốn thưởng gì?”

Ôn Khê Nính ngửa mặt lên, giọng háo hức: “Muốn gì cũng được sao?”

Có ai ngờ rằng, ảnh hậu Ôn luôn lạnh lùng với người ngoài lại ngoan ngoãn như thế trước mặt người yêu. Bóng lưng của họ hệt như đôi thần tiên yêu nhau trong mắt người đời.

Không ai biết rằng, Đường Như Cẩm nhìn nụ cười của Ôn Khê Nính nhưng trong đầu lại hiện lên nụ cười vui vẻ của Tân Điềm.

Sau khi nhận ra, trong lòng hắn dâng lên cảm giác hối hận.

Tân Điềm được Tần Thời Ngộ bế về phòng ngủ, hai người đều không nói gì suốt đoạn đường.

Cảm nhận được lưng chạm vào mặt giường mềm mại, Tân Điềm mới chậm rãi mở mắt ra.

Cô trông thấy Tần Thời Ngộ ngồi bên giường, nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt không hề có một tia tức giận. Cổ áo Âu phục vốn được là thẳng của anh bị cô làm nhăn, để lại nếp gấp nhỏ xíu.

Tần Thời Ngộ chịu đựng sự im lặng của Tân Điềm, nói khẽ: “Em ngủ lại được không? Khi nào ăn cơm anh sẽ gọi em dậy.”

Tân Điềm níu lấy chăn, một lúc sau mới cất giọng khàn khàn: “Tần Thời Ngộ, tôi không thể đi với Đường Như Cẩm.”

Cô vừa dứt lời, trong phòng phút chốc yên tĩnh.

Tân Điềm thấy nụ cười của Tần Thời Ngộ càng trở nên dịu dàng hơn. Anh vuốt tóc cô, nói bằng giọng rất nhẹ: “Tân Điềm, em ngốc quá. Có phải em còn muốn nói là em chọn ở bên anh thì sẽ không rời xa anh không?”

Cô không ngờ rằng anh lại phản ứng như vậy, nhìn chuỗi hạt trên cổ tay anh, ngoan ngoãn gật đầu, nói khẽ, hình như còn cười nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng anh đang tức giận.”

“Tân Điềm, hẳn là em nhìn ra anh rất yêu em phải không?” Anh hơi cúi người, nhìn gương mặt ửng hồng ngơ ngác của cô, nói giọng khàn khàn: “Anh yêu em, nhưng em tự do. Nếu một ngày nào đó em có người thương, muốn rời khỏi Trúc Yến Viên, anh sẽ để em đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.