Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 594




CHƯƠNG 594

“Tớ không mệt, cậu cũng về sớm nha.”

Sau khi lên xe, khi chỉ còn cô và Bạch Chấp, Thương Mẫn thật sự không nhịn được mà nói một câu: “Bạch Chấp, sau này khi nói chuyện với các cô gái cậu có thể uyển chuyển hơn không?”

“Tôi không biết.” Bạch Chấp sa sầm mặt mày, tâm trạng rõ ràng không tốt lắm.

Hiếm khi nhìn thấy trên mặt Bạch Chấp có biểu cảm như vậy, Thương Mẫn rất tò mò: “Cậu sao vậy? Có bực tức gì à?”

“Không có.”

Bạch Chấp rõ ràng không muốn nói nhiều với cô, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, đạp ga phóng đi.

Nhìn thấy anh ta tập trung lái xe như vậy, Thương Mẫn ngại làm phiền, nhàm chán nhìn bên ngoài cửa sổ, rất nhanh đã ngủ mất.

Đợi khi cô tỉnh lại lần nữa, xe đã dừng ở hầm để xe bên dưới chung cư, cô nhìn giờ thì bị dọa giật mình, cô đã ngủ hơn một tiếng.

“Đến rồi sao không gọi tôi dậy?”

“Lái chậm, mới tới.” Bạch Chấp nói xong thì xuống xe, quay đầu nhìn thấy Thương Mẫn ngồi ở ghế lái phụ không nhúc nhích, nhanh chóng đi tới giúp cô mở cửa xe, để tay ở dưới nóc xe, ra hiệu cô xuống xe.

Quay lại chung cư, Bạch Chấp mới nghĩ ra hình như đã quên nói với Thương Mẫn chuyện gì đó: “Trước đó Mâu Nghiên gọi điện tới, bảo chị gọi lại.”

Thương Mẫn cảm thấy không ổn, vội hỏi: “Bao giờ?”

“Lúc ở tiệm váy cưới.” Bạch Chấp có hơi chột dạ, anh ta là thật sự quên mất, anh ta cảm thấy cần phải giải thích một chút: “Tôi quên mất.”

Nhìn thấy vẻ áy náy của Bạch Chấp, Thương Mẫn không thể trách được anh ta cái gì: “Không sao, đi nấu cơm đi.”

Bạch Chấp lại liếc nhìn Thương Mẫn hai lần, ngập ngừng muốn nói lại thôi, xoay người đi vào bếp, vì để tiện cho Thương Mẫn nói chuyện điện thoại, còn đặc biệt đóng cửa lại.

Thương Mẫn rút điện thoại ra, mở nhật ký cuộc gọi ra thì mới phát hiện Mâu Nghiên đã gọi cho cô hai lần, vừa hay là lúc cô thay đồ trong phòng thử đồ, thì ra là cô không nghe máy, Mâu Nghiên mới gọi điện cho Bạch Chấp.

Cô nhanh chóng gọi lại cho Mâu Nghiên, đầu bên kia chỉ vài giây đã nghe máy, nhưng không lên tiếng.

“Anh gọi điện cho em có chuyện gì?”

Thương Mẫn có hơi chột dạ hỏi, cô đoán, 80-90% là bức ảnh đó bị Mâu Nghiên nhìn thấy, người hay ghen như anh, đoán chắc ghen chết rồi.

“Không định giải thích sao?” Giọng nói của Mâu Nghiên còn lạnh hơn Thương Mẫn.

“Giải thích cái gì, chuyện trong tiệm váy cưới sao? Chỉ là tình cờ gặp, em và Huệ Phi đều không biết ông chủ của tiệm váy cưới đó là Cậu Khải.”

Thương Mẫn giải thích rất thẳng thắn, cô đâu có làm chuyện gì thẹn với lòng chứ, không cần thiết phải chột dạ. Ngược lại là Mâu Nghiên, tự dưng biến mất lâu như vậy, một chút tin tức cũng không có, vừa mở miệng thì hỏi tội như vậy, lương tâm của anh không biết đau sao?

“Tốt nhất là như vậy.”

“Vốn dĩ là như vậy, em đâu giống anh, vận đào hoa vượng như vậy, dạo này có quen cô gái xinh đẹp nào không? Y tá bên cạnh Lâm Chí xinh đẹp không?”

Thương Mẫn vốn rất tủi thân, thái độ nói chuyện của Mâu Nghiên vẫn tệ như vậy, cô tức giận không nhịn được mà kháy lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.