Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 565




CHƯƠNG 565

Tô Huệ Phi vừa gửi hình Thương Mẫn, vừa không ngừng mắng mỏ: “Trình độ của cô bé vẫn còn kém chút, quá nóng vội rồi.”

“Cảm ơn, bọn họ đi đâu?”

“Có lẽ là đi viếng mộ anh trai của Kỷ Mộng Hiền, hôm nay là ngày giỗ anh ta.”

Lê Chuẩn đã nói là muốn đưa cô ta đi, nên từ mấy ngày trước họ đã chuẩn bị sẵn đồ viếng mộ rồi.

“Ừm, như vậy tớ đi cùng hai người thôi! Tớ muốn tự mình cảm ơn anh ta.” Cảm ơn anh ta cứu mạng Mâu Nghiên, đó là một người đáng được người khác tôn trọng.

“Ừ, vậy lát nữa tớ với Lê Chuẩn tới đón cậu.”

Sau một khoảng thời gian kết hôn, Tô Huệ Phi dần nhận ra tình cảm của Lê Chuẩn dành cho mình, sự ngăn cách trong lòng trước kia cũng dần mất đi, ba người ở cũng một chỗ cũng không là lạ nữa.

“Ừ.”

Cúp điện thoại của Tô Huệ Phi xong, Thương Mẫn nhìn chỗ ghế lái phụ không có người ngồi trong ảnh cười cười.

Mấy ngày trước lúc dính lấy Mâu Nghiên ngọt ngào cô nói qua, ghế lái phụ của anh sau này chỉ có thể là của riêng mình cô, anh đã nghe nằm lòng câu này đi?

Ngoại ô, Thương Mẫn nhìn những mộ bia ở trước mắt, trong lòng không hiểu được hơi trầm xuống.

Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình trong đời, dù là ai cũng không tránh được sự luân hồi của số mệnh, cô chỉ hy vọng ông trời thương xót, có thể để cô và Mâu Nghiên đầu bạc răng long, ở bên nhau lâu dài.

Lúc Mâu Nghiên quay đầu lại nhìn thấy Thương Mẫn và hai vợ chồng Lê Chuẩn cùng đi tới, ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc, trong lòng cũng hơi hoảng hốt, anh sợ Thương Mẫn giận, cũng sợ cô nhìn thấu lời nói dối mấy ngày nay của anh.

Kỷ Mộng Hiền cũng không ngờ Thương Mẫn sẽ theo tới đây, trong lòng cô ta có một ngọn lửa giận bùng lên, đây là cơ hội mà cô ta mất đi anh trai mới đổi lấy được để có thể tiếp cận Mâu Nghiên, vì cái gì Thương Mẫn ngay cả chút thời gian đáng thương này cũng không giữ lại cho cô ta, Thương Mẫn dựa vào cái gì bá đạo như vậy, cô muốn chiếm giữ Mâu Nghiên mọi phút mọi giây mới vui sao?

Móng tay dài bấm vào lòng bàn tay đau điếng, Kỷ Mộng Hiền cố hết sức mới có thể không chế sự kích động muốn liều mạng với Thương Mẫn, chỉ có thể quỳ trước anh trai đau khổ khóc lớn.

Kỷ Mộng Hiền gần như khóc ngất ở trước mộ anh trai, Lê Chuẩn và Mâu Nghiên không tiện tới đỡ cô ta, Thương Mẫn cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, còn may Tô Huệ Phi thông minh, đi qua kiên nhẫn an ủi cô ta, lúc lâu sau cảm xúc của Kỷ Mộng Hiền mới bĩnh tĩnh lại.

Thương Mẫn đi đến trước mộ anh trai Kỷ Mộng Hiền, chân thành cuối đầu, yên lặng ở trong lòng nói lời cảm ơn.

Người đàn ông trong hình cương nghị, nhìn rất chính trực, khó trách Mâu Nghiên sẽ vì anh ta mà kiên định muốn nhận Kỷ Mộng Hiền tới bên cạnh, người anh em đang yên giấc ngàn thu này đáng để Mâu Nghiên giúp anh ta chăm sóc người thân duy nhất.

Mâu Nghiên đi đến bên cạnh Thương Mẫn, nắm tay cô nhỏ nhẹ nói: “Sao em lại tới rồi.”

Thương Mẫn quay đầu, ánh mắt dịu dàng trìu mến: “Em muốn tự mình đến cảm ơn anh ấy, sau này em sẽ cùng anh tới.”

“Ừ.”

Tay Mâu Nghiên nắm chặt lấy tay cô hơn, bây giờ là lúc anh đau khổ nhất, anh rất cần tình yêu và sự ấm áp của Thương Mẫn.

Hai người đứng canh nhau, trong mắt trong lòng đều chỉ có đối phương, không hề chú ý tới Kỷ Mộng Hiền cắn môi mình sắp chảy máu luôn rồi.

“Anh Nghiên, anh có thể đưa em về thăm nhà không? Em muốn giúp anh trai dọn dẹp phòng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.