Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 554




CHƯƠNG 554

Cô đúng là muốn giữ Mâu Nghiên ở lại nên mới cố gắng phối hợp như vậy.

Đầu Thương Mẫn cọ cọ vào người Mâu Nghiên, thân thể mềm mại áp vào người anh:”Em không muốn để anh đi, cũng không muốn mất anh thêm lần nữa, chỉ cần anh luôn ở bên cạnh em, sau này anh nói gì em cũng đều nghe lời!”

Ngực Mâu Nghiên run sợ một hồi, vừa đau vừa buồn bực, đau đến mức anh không nói nên lời, chỉ có thể dùng hết sức lực ôm Thương Mẫn vào lòng, giống như muốn hoà cô vào máu thịt của mình.

“Mâu Nghiên, em yêu anh, rất rất rất yêu anh!”

Thương Mẫn cảm thấy thời gian cũng vừa đủ, là lúc để thêm liều thuốc mạnh rồi.

“Mẫn, anh cũng yêu em, anh cũng yêu em!”

Giọng nói của Mâu Nghiên phát run, có âm mũi rất nặng, khó có thể tượng tượng một người đàn ông mạnh mẽ như anh lại dễ xúc động đến mức này.

Nếu Mâu Nghiên đã yêu cô như vậy, tại sao anh còn dùng trăm phương nghìn kế để đẩy cô ra ngoài, nghĩ tất cả mọi cách để ly hôn?

Thương Mẫn thực sự không nghĩ ra, chỉ có thể từng bước từng bước tìm ra bí mật trên người anh.

Hai người đều ăn ý không tiếp tục nhắc đến những chuyện không vui trước đây, giống như Kỷ Mộng Huyền chưa bao giờ tồn tại, giống như Mâu Nghiên chưa bao giờ muốn ép buộc cô rời đi.

Buổi tối, Mâu Nghiên tràn đầy phấn khởi muốn đích thân nấu nướng, để Thương Mẫn nếm thử tay nghề của anh.

Trên bàn ăn, nhìn thấy Mâu Nghiên cầm hai đôi đũa và hai chiếc bát đến, Thương Mẫn mới đột nhiên nhớ tới, từ sau khi Mâu Nghiên đến cô vẫn chưa gặp Bạch Chấp lần nào.

“Bạch Chấp đâu? Em đi gọi cậu ta đến ăn cơm!”

Mâu Nghiên đè hành động muốn đứng lên của Thương Mẫn, cười gắp cho cô một chút rau xanh:”Anh cho cậu ta nghỉ vài ngày, mấy ngày nay anh sẽ thay thế vị trí của cậu ta để chăm sóc em!”

Nhìn thấy một ít rau xanh mơn mởn trong bát, Thương Mẫn đột nhiên mất hết khẩu vị, cô ngồi yên tại chỗ không hề có ý định động đũa.

“Làm sao rồi? Không hợp khẩu vị.” Sắc mặt Mâu Nghiên cũng khó coi.

Không dễ gì Mâu Nghiên mới trở về bên cạnh cô cho nên Thương Mẫn cũng không muốn vì mấy chuyện vặt vãnh này mà cả hai lại không vui.

Nhưng trong lòng cô vẫn uất ức lắm, lúc trước anh làm nhiều chuyện khốn nạn như vậy mà không có ý định giải thích một câu sao?

Thương Mẫn vẫn không động đũa, nhưng giọng điệu lại ôn hòa, mang theo chút uất ức giải thích.

“Bây giờ em nuốt không trôi mấy món nhạt nhẽo này.”

Không ngờ, Mâu Nghiên lại không tức giận mà nghiêm túc nhìn mấy món ăn vừa mới làm, quả thật mùi vị rất nhạt.

“Em thích ăn gì, anh sẽ làm.”

Nói xong, Mâu Nghiên đứng dậy nấu lại hai món theo khẩu vị mà Thương Mẫn nói, nhìn bộ dạng Mâu Nghiên cau mày ngồi trên bàn nhét cơm vào miệng, Thương Mẫn đột nhiên cảm thấy những uất ức trước kia đều đáng giá.

Bất ngờ mà Mâu Nghiên dự định tặng cho cô không chỉ có những thứ này. Ăn tối xong, Mâu Nghiên cẩn thận dìu Thương Mẫn đi dạo trong vườn dưới chung cư. Hai người vừa đi vừa trò chuyện không khác gì một cặp vợ chồng.

Buổi tối, Mâu Nghiên giúp Thương Mẫn chuẩn bị nước tắm, thậm chí còn chuẩn bị đồ ngủ cho cô, Thương Mẫn xấu hổ đỏ bừng mặt chạy trốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.