Ánh mắt Thương Tuyết cả kinh, cô ta ngẩng đầu, không dám tin.
Mâu Nghiên… vừa rồi, là đang tỏ tình với cô ta sao?
“Nhị gia, anh…” Giờ này phút này, đầu cô ta nổ tung: “Nhị gia, ngài biết em… em như vậy… cũng xứng có được sự yêu thích của ngài sao?”
Mâu Nghiên dừng lại, anh khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên.
Thương Tuyết bất giác che ngực mình, muốn khống chế trái tim đã muốn nhảy ra ngoài.
Cho nên, Mâu Nghiên làm tất cả những chuyện này, là vì thích cô ta? Anh đang nói với cô ta, anh chấm cô ta rồi?”
“Nhưng mà…” Vừa nghĩ tới vị hôn thê của Mâu Nghiên, mày Thương Tuyết cau lại: “Nhị gia có hôn ước, dù Thương Tuyết cũng rất thích ngài, nhưng em chỉ là con gái một gia đình nhỏ, sao có thể so với cô ấy chứ.”
Trong đêm tối, mắt Mâu Nghiên lóe lên ánh sao sáng, những lời ấm áp của anh khiến Thương Tuyết như rơi vào trong mộng.
Thương Tuyết bị những lời này của anh làm thất thần thật lâu, Mâu Nghiên nhìn dáng vẻ xuất thần của cô ta, cười cười.
“Muộn rồi, về nhà sớm chút.”
Thương Tuyết gật đầu, Mâu Nghiên bày tỏ tấm lòng với cô ta, con bài của cô ta sẽ càng nhiều hơn.
Quả nhiên, cô ta đã biết mà, không người đàn ông nào có thể kháng cự lại sắc đẹp của mình, ngay cả Mâu Nghiên cao cao tại thượng cũng vậy.
Cô ta bước tới một bước, muốn ôm cánh tay Mâu Nghiên, nhưng Trữ Trình lại nhanh tay lẹ mắt chặn cô ta lại.
“Cô Thương Tuyết, nơi này là công ty, vẫn nên chú ý ảnh hưởng một chút.”
Thương Tuyết liếc nhìn anh ta, Trữ Trình này lần nào cũng ngăn cản cô ta thân cận với Mâu Nghiên, cô ta sớm đã chướng mắt anh ta rồi. Nếu không phải nể tình anh ta là thân tín của Mâu Nghiên, cô ta nhất định cho anh ta biết mặt tại chỗ.
“Tôi quá hưng phấn, có chút thất thố, xin lỗi.” Dù sao ngày tháng sau này còn dài, Thương Tuyết cũng không thể đắc tội anh ta bây giờ.
Mâu Nghiên không lên tiếng, khóe mắt anh lướt nhìn bóng dáng như ẩn như hiện trong vườn hoa, khóe môi cong lên một đường cong.
“Trữ Trình, cậu đưa cô Thương về nhà.”
“Vâng.” Trữ Trình đáp lời, làm động tác mời với Thương Tuyết.
Thương Tuyết không nỡ, nhìn Mâu Nghiên, cuối cùng vẫn đi trước một bước.
Đợi hai người hoàn toàn biến mất, Mâu Nghiên nhướn mày, lấy bật lửa trong túi ra.
Anh xoay xoay nó, nhìn ánh lửa chớp rồi lại tắt, tìm chiếc ghế dài, ngồi xuống.
Tiếng giày cao gót của phụ nữ chậm rãi đến gần, cuối cùng, dừng lại trước mặt anh.
“Anh biết tôi ở đây?” Mạc Hậu cúi nhìn anh, khuôn mặt Mâu Nghiên dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối.
“Một tổng giám sát nho nhỏ như cô cũng có thể sắp xếp tai mắt ở Đạt Phan, chẳng lẽ tôi không thể?” Mâu Nghiên ngước mắt, trong mắt lại là ánh sáng sắc bén.
Mạc Hậu bị ánh mắt như vậy của anh nhìn đến nổi da gà, nhưng những lời vừa rồi Mâu Nghiên nói với Thương Tuyết lại đem lại đủ dũng khí để cô ta đối chọi với anh.
“Anh đoán xem, nếu bị ba anh biết chuyện này thì anh sẽ làm thế nào?” Mạc Hậu bình ổn giọng mình: “Mâu Nghiên, anh hiểu ông ấy nhất, năm đó dì nhỏ của anh không thể trốn khỏi lòng bàn tay ông ấy, anh cảm thấy một Thương Tuyết nho nhỏ, cô ta có thể sống sót trong bàn tay ba anh sao?”
Động tác xoay bật lửa của Mâu Nghiên dừng lại, ánh lửa hoàn toàn dập tắt.
“Cô có thể thử xem.” Giọng Mâu Nghiên cực lạnh.
Mạc Hậu lùi về sau một bước.
“Mâu Nghiên, tôi mới là vị hôn thê của anh, đây là sự thật không thể thay đổi, anh có thể không thích tôi, nhưng ít nhất phải tôn trọng tôi.” Mạc Hậu nắm chặt nắm tay: “Hai nhà Mâu Mạc liên hôn là vì lợi ích đôi bên, anh thân là người thừa kế nhà họ Mâu, đương nhiên cũng nên biết phản kháng ba mẹ sẽ có hậu quả gì.”
“Những chuyện cô làm những năm này chẳng lẽ cũng là nhận lệnh của ba mẹ?” Mâu Nghiên không nhìn cô ta.
Trong lòng Mạc Hậu căng thẳng: “Anh có ý gì…”
“Tôi có ý gì trong lòng cô rõ ràng.” Mâu Nghiên đứng dậy, cất bật lửa vào túi: “Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Cô tốt nhất cân nhắc một chút, lúc ông cụ đến tìm tôi gây phiền phức, cũng là lúc những chứng cứ kia được công bố trước mặt mọi người.”
Mạc Hậu lập lức sống lưng lạnh toát.
Lời này của Mâu Nghiên, chẳng lẽ…những chuyện trước đây cô làm với những cô gái đó, anh đều đã biết còn thu thập chứng cứ?
“Mâu Nghiên, anh lại…muốn vì người phụ nữ đó mà đối với tôi như vậy?” Mạc Hậu chấn động.
Mâu Nghiên rõ ràng biết hành động tùy ý của cô ta, lại luôn không so đo, mà bây giờ, vì tiểu tiện nhân đó mà muốn xé rách mặt với cô ta rồi?
Mâu Nghiên hừ cười một tiếng, nhấc đôi chân dài, nhanh chóng rời đi.
Mạc Hậu vứt mạnh túi xách trong tay xuống đất, tức giận đến muốn ngất xỉu.
Thương Tuyết… ả ta tính là cái gì chứ?
Ha, Mâu Nghiên chỉ nói không cho cô ta nói với ông cụ, không nói cô ta không thể dùng cách của mình mà chỉnh chết ả ta. Ả ta cuồng vọng lâu rồi, nếu để ả ta tiếp tục hống hách, ả ta lại nằm mơ gả vào nhà họ Mâu rồi.
–
Cảng tình nhân.
Vị trí dựa vào cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh biển đêm, du thuyền trên biển tỏa ra ngũ sắc dưới màn đêm, kết hợp với ánh đèn khác, hợp thành một dòng sông sáng.
Nhân viên phục vụ bưng lên một chai rượu vang, sau khi decant, lần lượt rót vào hai ly cao.
“Mẫn Mẫn, em thử xem, đây là món đề cử trong quán họ, gan ngỗng được chuyển máy bay từ Pháp tới.” Du Thắng nịnh nọt cười.
Thương Mẫn thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi nhân viên phục vụ lui xuống, cô nhìn Du Thắng, nhìn thẳng vào anh ta.
“Hôm nay là sinh nhật anh, theo lý mà nói không nên nói những lời này, nhưng anh đã nói là đến nói chuyện, vậy thì trực tiếp vào chủ đề chính đi.”
Du Thắng tránh né ánh mắt Thương Mẫn, cầm dao nĩa lên, cắt thức ăn trong dĩa.
“Không thể đợi ăn xong rồi nói sao?” Du Thắng cười khổ.
“Anh thật sự muốn ăn xong rồi nói, hay muốn kéo dài thời gian? Anh có thể kéo tới bao giờ? Du Thắng, tôi quá hiểu anh rồi, trước đây cũng vậy, chỉ cần giữa chúng ta có mâu thuẫn gì, điều đầu tiên anh nghĩ tới chính là chuyển đề tài trốn tránh hiện thực.” Thương Mẫn cau mày: “Chúng ta đã không còn là trẻ con nữa, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, chẳng lẽ chúng ta không nhắc tới thì nó không tồn tại sao?”
Du Thắng rốt cuộc đặt dao nĩa xuống.
“Mẫn Mẫn.” Đáy mắt anh ta bi thương: “Anh biết, chuyện đã tới nước này, nói gì em cũng sẽ không tin anh nữa, nhưng mà, anh vẫn muốn em nghe anh giải thích.”
“Tối đêm tiệc tốt nghiệp, anh hoài nghi anh bị người ta tính kế.” Du Thắng rất nghiêm túc nói.
Thương Mẫn nhướn mày, nghi hoặc.
“Em biết đó, lần ba năm trước, anh vì say rượu mà bở lỡ cuộc thi thiết kế của em, hai chúng ta cãi nhau to một trận, từ đó về sau, anh không đụng vào một giọt rượu. Đêm đó, anh rất chắc chắn mình đã uống nước trái cây, nhưng không biết vì sao lại không tỉnh táo, sau đó, phục vụ đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, Thương Tuyết vừa khéo ở trong, anh hoàn toàn xem cô ta thành em nên mới…”
Thương Mẫn quay đầu sang, kháng cự nghe chuyện này.
“Anh biết, có lẽ em cho rằng anh biện hộ, nhưng mỗi câu anh nói đều là thật, anh không biết tại sao Thương Tuyết lại ở đó, sau khi chuyện xảy ra cô ta nói với anh, là có bạn hẹn cô ta, cô ta cho rằng là anh, nhưng anh nào có hẹn cô ta? Đêm đó anh luôn đợi em…”
Thương Mẫn nhớ lại đêm đó, cô gọi xe đến chỗ của họ, nhưng trên đường gặp tai nạn, cô kẹt lại rất lâu, sau đó, giảng viên lại nói thiết kế tốt nghiệp của cô có chút vấn đề, cô lại vội chạy về trường xử lý vấn đề.
Nghĩ vậy, hình như quả thực hơi khéo một chút.
“Anh quả thực rất khốn khiếp, biết rõ mình làm sai lại không biết dừng lại đúng lúc, nhưng mà…” Du Thắng giơ ly rượu lên, một hơi uống cạn.
“Anh là một người đàn ông bình thường, chúng ta đã yêu đương năm năm rồi, anh em anh nào có ai chưa từng ngủ qua vài người phụ nữ? Chỉ có anh, ngay cả bạn gái mình anh cũng không thể đụng tới, em biết họ lén lút cười anh thế nào sao? Họ nói anh không phải đàn ông, nói anh ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thể chinh phục…”