Chương 6: Anh có bạn gái chưa
Tuần Lộc? Mặc Vân Hiên sững sờ.
Mặc dù cậu biết rõ học sinh thời nay thích đặt biệt danh cho người khác, nhưng, Tuần Lộc là có ý gì?
”Trong sổ địa chỉ của trường có ghi số điện thoại của cậu, cho nên......”
Cái sổ địa chỉ đáng ghét!
Sở Niệm nắm chặt tay thành quả đấm, hỏi: “Cho nên cái gì?”
”Cho nên tôi liền gọi điện thoại cho cậu, kỳ thật cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là buổi sáng tôi chọc cậu mất hứng, trong lòng bất an nên muốn gọi điện thoại xin lỗi. Không quấy rầy cậu chứ?”
Mặc Vân Hiên không phải kẻ ngốc, vừa nãy Sở Niệm thở hổn hển rống to, làm cho cậu hơi hối hận vì chọn không đúng thời điểm, nhưng vẫn phải kiên trì tiếp tục chống đỡ.
”Không cần xin lỗi, tôi không phải là người dễ giận đâu. Bây giờ tôi và Nhạc Du đang đi Spa, Mặc Vân Hiên này, nếu như không có việc gì thì tôi tắt máy trước đây.” Sở Niệm nhéo nhéo mi tâm đã bị mình nhăn đến tê dại, vừa mới nhảy tới nhảy lui, làm cho cô thật sự hơi mệt.
”Sở Niệm, mặc dù cậu không muốn làm bạn với tôi, nhưng tôi vẫn phải nói cho cậu, trong khoảng thời gian này, trị an không tốt lắm, cậu và Nhạc Du vẫn nên về nhà sớm một chút. Không còn gì nữa, hẹn mai gặp lại.”
Sở Niệm mím môi, tắt điện thoại. Hôm nay là sao vậy, hai người vốn không thân quen lại gọi cho cô, hơn nữa còn nói na ná nhau nữa.
Tuy Mộ Thành là một thành phố lớn, nhưng trị an luôn rất tốt. Huống chi cô cũng đâu có yếu đuối như người ngoài vẫn nghĩ, chẳng lẽ cô bỏ quên gì rồi?
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút những chuyện đã xảy ra gần đây, ngoại trừ hai triệu tệ của Tôn Quý Nhân và chuyện kia, trong khoảng thời gian này, cô cũng chưa làm chuyện gì khác.
Chuyện kia cũng coi như là cô làm từ thiện đi, về phần Tôn Quý Nhân, cho dù ông ta muốn làm gì cô thì ông ta cũng không phải là đối thủ của cô.-=--ll..,..q,,,d....on...,... Nhưng là......Sở Niệm thấy Nhạc Du đang nhìn mình, trong lòng liền lo lắng.
Thúc giục Nhạc Du mặc quần áo tử tế, sau khi tự mình gọi cho lái xe của Nhạc Du, Sở Niệm mới kéo tay cô dặn dò: “Nhạc Du, bắt đầu từ ngày mai cậu phải ở cùng với mình. Nói với ba mẹ cậu, mỗi ngày đều phải dặn tài xế đến đón cậu. Phải nhớ sau khi về nhà chuyện đầu tiên làm là gọi điện thoại cho mình, báo bình an nhé.”
Nhạc Du bị Sở Niệm làm cho hồ đồ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, không có tý đùa giỡn nào, liền không hỏi gì nhiều gật đầu đáp ứng. Đợi cô ngồi trên xe rời đi, Sở Niệm mới xoay người đi về nhà.
Vài ngày sau đó, cuộc sống lại như mọi khi, bà nội vì giận dỗi Sở Niệm đã nhốt mình mà vài ngày cũng không để ý đến cô. Tuy Sở Niệm vui mừng vì được yên tĩnh, nhưng vẫn thắp hương châu Úc cho bà nội.
Nên biết công dụng của vật kia thoạt nhìn chỉ là một cây hương vĩ đại nhưng giá cả thì đắt quá mức. Sở Niệm mất cha mẹ từ nhỏ, trừ một ít tài sản và một căn nhà ra thì chẳng có gì đáng giá cả. Bình thường, bản thân chi tiêu, bùa chú, thuốc bột, tiền điện, nước trong nhà, học phí đều là cô dùng mạng để kiếm đó.
Chỉ là, có thể khiến bà nội vui vẻ, Sở Niệm cũng không thấy đau lòng gì.
Thương Sùng......
Nhớ tới cái tên này, Sở Niệm liền nhức đầu cực kỳ. Chính mình cũng không biết đã làm gì đắc tội với vị thầy giáo cổ quái đó, bắt đầu từ sau cái ngày dập điện thoại của anh ta, vị Thương Sùng này luôn cố ý rất quan tâm cô ở trước mặt người khác. Lúc không có ai lại coi cô như không khí, cho dù giáp mặt cũng chẳng thèm liếc cô một cái.
Phải biết bây giờ Thương Sùng chính là hot boy, là người đàn ông được hâm mộ nhất trường. Ở trước mặt người khác, anh ta cứ luôn "Quan tâm" cô, khiến cô khá khó chịu khi ở cùng các sinh viên nữ khác.
Hữu ý vô ý nghe xung quanh bàn tán về mình, nếu như là sự thật thì cô cũng chẳng thèm để ý. Nhưng mà, đây rõ ràng là do người đàn ông kia ngầm hại cô mà, cô thật sự quá oan uổng.
”Xem như anh lợi hại!” Nhìn Thương Sùng mỉm cười với mình ở trước công chúng, Sở Niệm hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong đầu tràn đầy ý nghĩ nhào qua xé nát gương mặt đó.
”Niệm Niệm, cậu làm sao vậy?” Mặc Vân Hiên cầm ly kem mua cho Sở Niệm và Nhạc Du, khó hiểu nhìn theo ánh mắt của cô, thấy Thương Sùng đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.
Sở Niệm tiếp nhận ly kem, dùng miệng chỉ chỉ Thương Sùng, đáp: “Tuần Lộc, cậu cảm thấy anh ta như thế nào?”
”Anh ta? Không biết, dù sao vẫn chưa tiếp xúc nhiều mà.” Mặc Vân Hiên gãi gãi đầu, trên thực tế, chính cậu cũng không biết bối cảnh của thầy Thương, ngoại trừ lên lớp, tan học, hai người họ chẳng hề tiếp xúc gì.—ll,,q,,d...on,,,..-nn... Là người thế nào, cậu không rõ ràng lắm nên khong thể nói loạn.
”Nhạc Du, cậu thì sao?” Sở Niệm quay đầu hỏi.
”Không biết, nhưng xem ra cũng không phải người xấu.” Nhạc Du liếm miệng ly kem, mí mắt vẫn chưa nâng lên một chút.
Sở Niệm cong môi, tiếp tục nhìn Thương Sùng hồi lâu, đột nhiên khóe miệng nhếch lên ý cười xấu xa, ném nửa cái bánh quế trên tay vào trong tay Mặc Vân Hiên, bật nhảy đến chỗ Thương Sùng.
Mặc Vân Hiên theo bản năng muốn theo sau, lại bị Nhạc Du kéo trở lại.
”Như vậy không có chuyện gì sao?” Mặc Vân Hiên nhìn nhìn bốn phía, mấy ngày nay cậu đi theo Sở Niệm, sao cậu không nhận ra Thương Sùng đối xử khác biệt với cô ấy. Bây giờ cậu vẫn chưa biết vì sao Thương Sùng lại hành động như thế, trong lòng đương nhiên sẽ hơi lo lắng.
Nhạc Du lắc đầu, rất bình tĩnh đáp: “Không có việc gì, cậu ấy sẽ có chừng mực.”
Nghe Nhạc Du nói như vậy, Mặc Vân Hiên cũng không nói thêm gì nữa. Sóng vai đứng bên cạnh cô, nhìn hai người kia đang bốn mắt nhìn nhau.
........
Bên này, Sở Niệm cố định ở trước mặt Thương Sùng, mặc kệ những ám hiệu ở phía sau, ngửa đầu im lặng cười ngây ngô với Thương Sùng đến năm phút.
Thấy ánh mắt anh vẫn luôn trấn tĩnh, kỳ thật trong lòng Sở Niệm đã quẫn bách muốn chết.
Đúng là, lúc cô vừa chạy đến đã nghĩ kỹ muốn trả thù Thương Sùng như thế nào rồi. Thế nhưng, chính cô cũng không hiểu, vì sao chỉ cần tiếp xúc gần gũi với người đàn ông này, những suy nghĩ xấu của cô liền bỏ chạy mất dạng, ngay cả đầu óc cũng khuấy thành một đống tương hồ rồi.
Nhưng cô đến rồi, người cũng bị cô chặn lại, bây giờ bảo cô bỏ là không được à. Yên lặng lau mồ hôi lạnh ở trong lòng, mặt cười đến gần cứng ngắc mới phun ra một cau rất thiếu muối.
”Thầy Thương, hôm nay thời tiết rất đẹp.”
Thương Sùng nhướn mày, vừa rồi bản thân vẫn luôn nghĩ trong lòng cô nhóc này đang có chủ ý quái quỷ gì, không ngờ cô lại thốt ra một câu như thế, quả nhiên vẫn là một cô bé.
Sở Niệm thấy dáng vẻ đó của anh, không khỏi có chút bất mãn, bĩu đôi môi xinh, xoay xoay cái cổ cứng ngắc, nói: “Thầy Thương, hỏi thầy một chuyện được không?”
”Hỏi đi.” Thương Sùng hờ hững đáp.
”Thầy có bạn gái chưa?” Lúc Sở Niệm hỏi những lời này, thật ra cũng không lớn tiếng nhưng vẫn lọt vào tai đám sinh viên nữ có tâm tư với Thương Sùng. Nguyên một đám bỏ dở công việc trong tay, vểnh tai chờ người đàn ông kia trả lời.