Chương 418: Nợ máu trả bằng máu
Hành động của cô khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Khi Minh Vương hoàn hồn cũng là lúc mà hồn thể Tử Lam Sam chỉ còn lại một sợi tàn hồn đang dần tiêu tán như làn khói mỏng.
Trong đôi mắt đỏ sậm lần đầu tiên xuất hiện tia bi thương, Minh Vương nhăn chặt vầng trán, trở tay dùng quỷ khí vây lấy Tử Lam Sam.
“Nàng… Vì sao phải như vậy? Một lần nữa luân hồi… chẳng phải là giải pháp hay sao?”
Minh Vương vẫn luôn tin vào ý niệm này, tình cảm khắc cốt minh tâm đến vậy nếu không chịu buông tay thì cũng chỉ là tra tấn mà thôi.
Bóng dáng Tử Lam Sam cười buồn, nàng đã từng, cũng từng là một nữ tử vô cùng cao ngạo.
Dù cho biết thế gian này vô tình lạnh nhạt, nhưng là thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, chấp niệm này nàng không bỏ xuống được mà cũng không chịu bỏ.
“Một lần nữa luân hồi, giải thoát cũng chỉ là cảm giác áy náy của chàng. Thay vì quên hết tất cả, Tử Lam Sam ta thà lựa chọn hồn phách mất đi.”
Vĩnh viễn biến mất, chàng sẽ nhớ kỹ ta đời đời kiếp kiếp.
Thanh Thu, hết thảy là chàng thiếu ta.
Nỗi bi ai lớn hơn cả khi con tim chết đi, vô vọng ắt vô cầu.
Bàn tay Minh Vương đột nhiên nắm chặt! Hắn cố ý an bài hết thảy mọi chuyện này… không phải muốn kết quả như vậy.
Hắn chính là đế vương chưởng quản trăm vạn linh hồn nơi thành PhonG Đô, nhưng Lãnh Thanh Thu hắn cũng không có cách nào khiến cho một hồn thể đã tan biến có thể sống lại.
Cảm giác không biết làm thế nào quen thuộc ùa về, Minh Vương thúc giục quỷ lực, đem Tữ Lam Sam đã lâm vào trạng thái hỗn độn thu vào trong lòng bàn tay.
Bánh Trôi chồm chân trước lên gầm nhẹ một tiếng, tròng mắt hóa đỏ rực, bọn họ nên rời đi rồi.
Trước khi xoay người biến mất, Minh Vương bỗng dừng bước, bất động thanh sắc mà nhìn Tư Đồ Nam rồi mới quay sang Sở Niệm.
“Mọi việc do trời định, đừng quá cưỡng cầu.”
Hắn nói một câu cao thâm khó đoán không chỉ khiến Sở Niệm hồ đồ mà cũng khiến cho Thương Sùng nghi hoặc.
Hắn không khỏi suy nghĩ, mọi chuyện xảy ra vào đêm nay… phải chăng đã được định đoạt từ lâu rồi?
Cau mày, Thương Sùng chỉ vào mặt Tư Đồ Nam. Minh Vương này làm việc có cần phải lấy việc công làm việc tư vậy không?
“Gã này, ngươi tính mặc kệ hay sao? Minh Vương, làm việc phải có trách nhiệm chút chứ!?”
Bước chân Minh Vương khựng lại, hắn quay đầu, nhướng mày, bộ dáng có vẻ bất cần đời.
“Lấy cơ thể chứa trùng độc, xuống địa phủ cũng là một tai họa. Quỷ tiên kia coi như là một nhân tình, dù sao quan hệ giữa các người ân oán vẫn chưa giải quyết xong.”
Đã khoanh tay đứng nhìn còn có thể nói đường hoàng như thế, Minh Vương ơi là Minh Vương, ngươi có xấu hổ hay không? Da sao mà dày đến như vậy?
Cũng không đợi Thương Sùng nói thêm, Minh Vương cùng Bánh Trôi biến mất.
Bà nội Sở Niệm sắc mặt càng tái nhợt, hai mối họa đã giải quyết xong một, cơ hội lại nắm chắc thêm một ít.
Ba người lại tiếp tục chiến đấu, do đã phối hợp ăn ý từ lâu nên lúc này ThươnG Sùng và Sở Niệm phối hợp đúng là thiên y vô phùng, không một kẽ hở.
Tư Đồ Nam cũng không phải là kẻ dễ đối phó, trong lúc đánh nhau huy động thêm cổ trùng ùa tới.
Ai cũng biết nếu bị dính trúng mấy thứ đó thì hậu quả là gì, Tư Đồ Nam cong môi, nhân lúc Sở Niệm và Thương Sùng trốn tránh thì dừng bên người bà Sở Niệm.
Thứ độc trùng màu xanh lá kia đối với người khác là thứ trí mạng, nhưng với Tư Đồ Nam như những… ‘đứa trẻ đáng yêu’.
Đôi mắt xanh lục mang theo vẻ ôn nhu khiế người ta rùng mình, gã khẽ vuốt lên kết giới, sau đó dưới tiếng rống giận của Sở Niệm, gã đưa tay bóp cổ bà nội. tuy gã kh ông muốn chết nhưng chỉ cần có thể giết người của Sở Gia, hy sinh một chút cũng có gì hại đâu!
Sở Niệm bị hành động của gã khiến cho căng thẳng tột độ, cô nắm chặt đuổi ma bổng, đôi mắt đỏ hồng như nhỏ máu…
“Tư Đồ Nam, mau buông bà nội tao ra!”
“nếu ta nói không thì sao?” Tư Đồ Nam câu môi cười lạnh một tiếng, cổ trùng màu xanh lục nháy mắt bò về phía bà.
Một đám lúc nhúc to bằng hạt mè như lũ trùng hút máu, không ngừng đổi màu, mà hồn thể của bà lại không ngừng nhạt màu đi.
Rõ ràng là lũ trùng như tằm ăn rỗi, cứ như vậy gặm nhấm thân thể bà… hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Thương Sùng biết đã đến bước đường cùng, không còn con tin để lợi dụng, hắn và Sở Niệm chỉ có thể đứng nhìn cảnh đó mà thôi.
Sở Niệm cảm xúc dâng tràn… nhưng mà Thương Sùng ôm chặt cô từ phía sau, mày rậm nhăn tít!
Hắn làm vậy khiến cô hoàn toàn phát điên, không được bước tới trước, chẳng lẽ trơ mắt nhìn bà nội chết đi?!
“Thương Sùng, anh đang làm gì vậy?! Mau buông em ra!”
“Nha đầu, đừng xúc động.” Thương Sùng đè thấp thanh âm, ánh mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ Nam. “Gã hiện tại hoàn toàn là chim sợ cành cong, em càng kích động, mọi thứ càng rối!”
Sở Niệm trán nhăn tít, từng chữ từng chữ gằn:
“Em không thể để nội xảy ra chuyện! Tuyệt đối không thể!”
Bọn họ phản ứng như vậy khiến cho Tư Đồ Nam đang hành hạ bà nội cảm thấy thật thỏa mãn. Gã cong môi cười lạnh, ánh mắt khinh thường và vô tình.
“Muốn cho bà ngươi bình an không có việc gì cũng có khả năng, Sở Niệm, ngươi hẳn là biết như thế nào làm chứ?”
Miêu gia diệt môn, Sở gia dù là ai cũng đừng nghĩ sẽ trốn thoát! Nợ máu trả bằng máu, hiện tại chính là thời điểm báo ứng của bọn họ.
Thương Sùng không tin Tư Đồ Nam sẽ dễ dàng như vậy chấm dứt mọi chuyện, hơn nữa… hắn cũng sẽ không để cho Sở Niệm gặp bất cứ nguy hiểm gì.