Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 319: chap-319




Chương 288

Chương 288

Không Cho Ra Khỏi Cửa Một Bước

Dường như nghĩ tới điều gì, Thương Sùng xoay người lại nhìn về phía Cẩm Mặc. Trịnh trọng dặn dò hắn vài điều, bảo hắn mấy ngày này an tâm ở nhà nghỉ ngơi. Sau đó không nói thêm điều gì, biến mất tại chỗ.

Trong mộng Sở Niệm trừ cảm giác đầu choáng váng, thân mình tựa hồ so lúc trước còn mạnh hơn rất nhiều.

Cô biết mỗi khi cơ thể suy yếu đều đi vào nơi này, cô cũng biết cảnh trong mơ cứ lặp đi lặp lại trong đầu mình như vầy suốt mười mấy năm qua.

Ban đầu chỉ quỳ ở đó mà khóc, sau cảnh tượng lại biến hóa. Sở Niệm thật ra đã sớm ý thức được mọi việc ám chỉ điều gì.

Nếu đặt ở trước kia, cô khẳng định sẽ cảm thấy tò mò về nam nhân thâm tình, ấm áp, thậm chí có tuyệt vọng ở trong giấc mơ đó. Nhưng từ sau lần ở bệnh viện đó… Sở Niệm bắt đầu cảm thấy sợ hãi với cảnh tượng trong mơ.

Cô không biết vì sao nam nhân trong giấc mơ lại là hắn, cũng không biết vì sao mà cơn ác mộng quỷ quái này lại đeo bám mình lâu đến như vậy.

Đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề? Ha là sau tất cả mọi thứ …chỉ là ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó mà thôi?

Nhìn không chớp mắt người đàn ông chỉ cách mình khoảng mười bước chân, nhìn nước mắt rơi từ đôi mắt hắn… vừa mơ hồ, vừa rõ ràng… mơ hồ… rồi rõ ràng…

Tim nói đau…

Sở Niệm đứng đó, theo bản năng mà nâng lên tay phải che ngực. Trong không khí lan tràn hơi thở tử vong làm cho trái tim cô run rẩy, có chút sợ hãi.

Dự cảm thật không tốt, thậm chí đến cuối cùng, nàng đều bắt đầu lặng lẽ khóc.

Sau khi rời khỏi nhà, Thương Sùng liền chạy tới bên ngoài cửa sổ phòng của Sở Niệm. Nhà của đuổi ma nhân tuy không đặt kết giới, nhưng thân là dị loại như hắn cũng không thể bước vào phòng cô.

Xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Sở Niệm đang nhăn chặt chân mày, hắn đứng bên ngoài trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ưu thương.

Hắn là không biết tại sao cô lại như vậy, nhưng mà… Thương Sùng cho rằng biểu hiện đau đớn này của cô là do tiêu hao tinh huyết khiến suy yếu quá độ.

Rất muốn đi đến bên người nàng, đem nàng ôm vào trong lòng ngực.

Rất muốn thấp giọng nói cho nàng, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp hắn sẽ luôn bên nàng.

Niệm nhi, anh đã tìm em suốt ngàn năm qua. Hiện tại, đã có anh ở đây cạnh bên em, hãy đáp ứng anh… không cần sợ hãi bất cứ thứ gì.

Người đời thường nói, bi ai nhất trong tình yêu là khi yêu một người, mà người ta lại yêu người khác.

Nhưng trong giây phút này, Thương Sùng lại cảm thấy rằng, trên thế gian này bi ai nhất là khi đứng cách người yêu không tới năm mét, nhưng lại không thể đưa tay chạm vào.

Muốn gặp không thể thấy, là khổ sở.

Nhìn thấy không thể yêu, là đau lòng.

Như vậy, nhìn thấy người yêu lại không thể ôm, xem như đau xé lòng sao?

Bà nội Sở Niệm vẫn luôn yên ắng trong phòng khách. Khi Thương Sùng đứng ngoài cửa sổ bà cũng đã nhận ra hơi thở của hắn.

Bà không ra mặt cũng chỉ là bởi vì biết, hắn căn bản không có biện pháp tiến vào.

Hôm nay lúc buổi tối nói chuyện với nhau làm trong lòng bà thực sự chấn động, cháu gái hiện tại bị thương, nhưng ngay lúc này còn có một gã S như hổ rình mồi muốn lấy tính mạng của truyền nhân Sở gia

Thương tướng quân, ta có thể tin tưởng ngươi sao?

Ngươi… Thật sự có thể bảo hộ Niệm Niệm của ta bình yên vô sự sao?

Ngoài cửa sổ bóng đêm đã dần rút đi, ánh nắng sớm le lói đã dần thay thế cho đêm đen. Hai khung cảnh làm cho mọi thứ có vẻ phá lệ nhu hòa cùng mĩ lệ, chẳng qua như vậy lại càng làm cho những người không thể ngủ được không có nửa điểm tâm tư thưởng thức.

Hơi thở suy yếu. Sở Niệm suốt hôn mê ba ngày ba đêm, dù khi tỉnh lại cảm thấy thân mình thoải mái rất nhiều, nhưng là sắc mặt vẫn chưa thể khôi phục trạng thái như trước.

Bà nội phá lệ không có dò hỏi lần này là bởi vì nguyên nhân gì mà biến thành như vậy, nhìn bà bận rộn trong ngoài vì cô mà vất vả, Sở Niệm nằm trên giường không dậy nổi trong lòng cảm thấy ấm áp cùng hổ thẹn.

Ở trong ý thức của cô quỷ hồn kỳ thật cũng hoàn toàn không dễ dàng, bọn họ không có thực thể, cho nên rất nhiều chuyện dù là muốn làm, cũng căn bản không thể.

Cô không biết mấy ngày qua bà làm sao có canh bổ cho cô uống, cô cũng không biết trong thời gian mấy ngày mình hôn mê bà đau khổ thế nào.

Rất nhiều lần tưởng tượng cảnh giữ chặt tay bà mà nói một câu ‘cảm ơn’, nhưng mà…mỗi một lần muốn nói lại thôi, bà lại luôn hiền lành cười, nói với cô: Đừng nghĩ nhiều.

Hoa Lệ cũng gọi điện thoại tới nói Cẩm Mặc đã tỉnh, cũng đang nghỉ ngơi khôi phục thể lực như mình, chẳng qua mấy ngày nay đều không có nhìn thấy Thương Sùng mà thôi.

Sở Niệm lúc trước gọi cho hắn mấy lần, chẳng qua mỗi một lần gọi điện thoại thì nghe bên cạnh hắn đều vô cùng ồn ào.

Rất bận, nhưng mà… bận tới mức nào.

Tuy rằng không tin hắn sẽ cảm thấy hứng thú với cô gái khác, nhưng Sở Niệm cũng thừa nhận, mấy ngày không thấy hắn, trái tim mình cũng có chút trống rỗng.

Vừa là nhớ nhung, vừa là ỷ lại, lại vừa mong nhớ hạnh phúc bên hắn.

Chợt nghĩ ra điều gì, Sở Niệm đem chén canh trong tay đặt lên tủ đầu giường. Nỗ lực dựa người vào đầu giường, cô nhìn bà đang ngồi trên hồ lô bay cạnh mình mà nói: “Nội à, con muốn hỏi nội chút chuyện được không?”

Bà cau mày rồi lại như bình thường mỉm cười với Sở Niệm. “Được chứ, con muốn hỏi gì?”

“Quỷ tiên.” Sở Niệm nói: “Nội, mấy ngày hôm trước con ở huyện S gặp chuyện nên giờ con mới thành ra như vầy.”

“Ta biết.”

“… Bà biết?” Cô còn chưa từng kể chuyện huyện S cho bà nghe mà.

Sở Niệm kinh ngạc khiến bà lặng lẽ mà thở dài, duy trì bộ dáng vân đạm phong khinh bà nói: “Lịch sử huyện S, bà đã nói với con rồi. Đó là nơi cổ xưa tràn ngập lệ khí, sẽ có quỷ hồn chấp nhất không muốn rời đi cũng thực bình thường.”

Tốt xấu gì bà cũng sống hơn một trăm năm, một lời tùy tiện ‘nói dối’ đối với bà mà nói, thật đúng là không phải vấn đề gì.

Làm bộ làm tịch hút nén hương trong tay, nãi nãi thong thả ung dung mà tiếp tục nói: “Còn việc quỷ tiên… Niệm Niệm con có thể trở về, bà cũng đã thỏa mãn.”

“Nội à con thực xin lỗi, làm bà lại vì con mà lo lắng.” Đã từng đáp ứng bà sẽ không mạo hiểm dùng tinh huyết nữa, dù cho lần này tình thế bức bách, Sở Niệm vẫn cho rằng, mình đã không tuân thủ lời nói với bà.

“Nha đầu ngốc chỉ cần con ổn thôi. Con biết mà, chỉ cần con ra khỏi cửa làm gì thì bà vẫn sẽ lo lắng cho con.” Bà nói: “Con là cháu của bà, vì con mà lo lắng, muốn mọi thứ đều tốt cho con, đây đều là đương nhiên.”

Dùng niệm lực di chuyển hồ lô dưới thân, bà bay tới chỗ Sở Niệm, dùng khẩu khí ý vị thâm trường khẩu khí nói: “Niệm Niệm, mấy ngày này con ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi. Nhớ kỹ, còn chưa khỏe lên thì không được bước chân ra khỏi cửa một bước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.