Chương 8: Sự kiện nhảy lầu
“Cái tát thứ nhất là vì Nhạc Du. Cái thứ hai là để cho cô thấy rõ về sau phải xem xem có nên bới móc người ta hay không.” Sở Niệm lười nâng mí mắt, giọng nói bình thản không nghe ra cảm xúc gì.
Chán ghét hất tay Bạch Oánh ra, Sở Niệm đi đến bên cạnh Nhạc Du. Những sinh viên nữ vừa mới giữ lấy Nhạc Du không buông, chuẩn bị xem kịch vui, hiện tại Bạch Oánh bị tát tai, bọn họ không dám nói thêm lời nào, mỗi người chẳng dám thở mạnh, trốn sang một bên.
“Không sao chứ?” Sở Niệm nhìn Nhạc Du, hỏi.
Nhạc Du lắc lắc đầu, cho bạn một nụ cười an tâm.
“Vậy cậu về nhà trước đi, mình học xong tiết cuối rồi đến tìm cậu.”
“Ừ, tự cậu cẩn thận nhé.” Nhạc Du nhìn đám người Bạch Oánh còn đứng ngây tại chỗ, lo lắng dặn dò vài câu rồi xoay người rời đi.
Sở Niệm đương nhiên biết rõ ý tứ của Nhạc Du, nhưng bây giờ cô không có tâm tư để ý đến cô Bạch Oánh kia.==-=ll,,,q,,,q,,,d,,,o,,,n...=-= Nếu còn muốn gây sự, chính cô nhất định sẽ dạy dỗ cô ta một phen.
Vuốt vuốt mi tâm đang đau đau, cô quay đầu lạnh lùng nhìn Bạch Oánh đã muốn khóc lên, liền rời đi.
“Bạch Oánh, cậu cứ để cho nó đi như vậy sao?” Thấy Sở Niệm đã đi xa, mấy sinh viên nữ kia mới dám đến gần Bạch Oánh, ồn ào hỏi.
“Đúng đó, cậu cứ để nó đánh như vậy, nếu như truyền đi, cậu sẽ bị chê cười nhiều đó.” Một người khác cũng xen vào.
Bạch Oánh cắn môi, cũng mặc kệ đám bạn đang ồn ào, hung dữ bỏ lại một câu: "Sở Niệm, cô chờ đó cho tôi!" liền đẩy đám người ra, rời đi.
...
Tiết học luật pháp này là do Sở Niệm tự chọn, mặc dù là tiết học cô luôn cảm thấy hứng thú, nhưng buổi học hôm nay, cô lại chẳng nghe lọt nửa chữ.
Trong đầu hò hét loạn lên, cô hữu tâm vô lực nằm sấp trên bàn học. Nhớ tới dáng vẻ mất mặt của mình ở trước mặt Thương Sùng vào hôm nay, Sở Niệm liền thở dài thườn thượt.
Vừa định nhìn đồng hồ đeo tay, liền nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng ‘bụp’. Thấy đám sinh viên đều chạy qua xem, Sở Niệm cũng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình.
Hóa ra âm thanh đó là do có người từ trên cao rơi xuống đất, mà người kia đang nằm úp sấp trên mặt đất, không nhúc nhích, xung quanh đều là máu tươi.-=-=l,,,q,,,q...d,,,.o,,,nn...Người đó chính là Bạch Oánh mà trước đó bị cô tát hai cái. Đôi mắt cô ta trợn to, giống như lúc rơi xuống đã nhìn thấy cảnh tượng rất kinh khủng gì đó.
Nỗi kinh hoàng bỗng chốc nổ tung trong đám sinh viên, thầy giáo vội vàng sơ tán sinh viên, bảo vệ trường học thì vội vàng gọi 120 và 110.
Sở Niệm mím môi, nhíu mày, trên mặt không có kinh sợ cũng không muốn nói gì, trở lại chỗ ngồi, dọn dẹp xong đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vàng. Cửa lớp học của Sở Niệm bị người dùng sức đẩy ra, mấy sinh viên nữ bất chấp thầy giáo ngăn cản, tâm tình kích động vọt tới trước mặt Sở Niệm.
“Là mày, là mày đã hại chết cô ấy!”
Mọi người kinh ngạc, rối rít nghiêng đầu nhìn về phía Sở Niệm.
Sở Niệm ngẩng đầu nhìn, đây không phải là đám bạn đi theo sau Bạch Oánh lúc trước sao? Bây giờ là sao đây? Uy hiếp không thành, chuyển thành vu oan hả?
“Đồ có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy. Vừa rồi tôi luôn ở đây học tập, thầy giáo và bạn học đều có thể làm chứng.” Sở Niệm trả lời vô cùng bình tĩnh.
“Đúng, Sở Niệm vẫn luôn học ở đây, mấy người đừng vu cho cô ấy.” Mặc dù bình thường đám bạn học không thân với Sở Niệm lắm, nhưng vào thời điểm mấu chốt này,-ll,,,q,...d....o,,, không thể để người ngoài vu oan cho bạn học của mình được. Rối rít đi đến bên cạnh Sở Niệm, làm chứng cho cô.
“Vu oan à? Nếu không phải vừa nãy nó tát Bạch Oánh hai cái thì sao Bạch Oánh lại nhảy lầu chứ? Bạch Oánh vẫn luôn tâm cao khí ngạo, đâu chịu nổi sự ức hiếp như thế!” Đám sinh viên đó tức đến khóc lên, giọt lệ uất ức trên mặt giống như là Sở Niệm bắt nạt bọn họ vậy.
Cảm giác được bạn học bên cạnh im lặng, ánh mắt nhìn mình cũng từ từ thay đổi. Sở Niệm nhẹ giọng thở dài, một lần nữa ngồi trở lại chỗ của mình.
“Tôi không muốn nói nhảm với mấy người, đúng là tôi tát Bạch Oánh hai cái, nhưng lý do là gì thì mấy người đều rất rõ rồi. Nếu như nói cô ta vì cảm thấy nhục nhã, luẩn quẩn trong lòng mà nhảy lầu, vậy thì chẳng có liên quan gì đến tôi cả.”
“Dù sao trường học đã báo cảnh sát rồi, để xem lát nữa cảnh sát đến đây, hung thủ giết người như mày còn có thể ngụy biện thế nào!”
“Hung thủ giết người?” Sở Niệm cười trào phúng, mắt nhìn thầy giáo dạy luật pháp còn đang đứng ngẩn ra trên bục giàng.
“Thưa thầy giáo, mấy cô này không có chứng cớ mà nói em như vậy, tạo thành tổn thương nghiêm trọng với thanh danh của em....,,q,,q,q...d...o,,,,n....=-= Xin hỏi, em phải làm như thế nào để bảo vệ quyền lợi của mình?”
Thầy luật pháp sững sờ, dùng tay đẩy gọng kính lên đáp: “Dưới tình huống không có bất kỳ chứng cớ gì mà tạo ra tổn hại về danh dự, em có thể yêu cầu khởi tố bọn họ tội phỉ báng, dưới tình huống nghiêm trọng, em có thể nói pháp viện yêu cầu bọn họ bồi thường phí tổn danh dự.”
“Cảm ơn thầy giáo.” Sở Niệm đứng dậy cung kính cúi người với thầy giáo, sau đó nâng mặt nhìn đám người kia.
“Dù sao nể mấy người là đàn chị nên tôi tạm thời giữ lại quyền khởi tố và bồi thường. Vừa rồi không phải mấy người nói là cảnh sát sắp tới sao, nếu để cảnh sát điều tra chuyện này, tôi nghĩ mấy người đừng nên càn rỡ, lộn xộn.”
Ý tứ trong lời nói của Sở Niệm rất rõ ràng, nhưng đám người kia cứ cố tình không theo. Cả đám đặt mông ngồi xuống mấy chỗ trống gần cửa, hung dữ nhìn chằm chằm cô, nói: “Muốn đuổi chúng tôi đi à, không dễ dàng vậy đâu, chúng tôi phải trông chừng cô, bằng không cô chạy mất thì phải làm sao!”
Sở Niệm cười khinh miệt, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi ngồi xuống. Sở Niệm cô mà bỏ chạy thì đúng là quá nực cười. Nếu như bọn họ muốn đợi, vậy mình cũng không có ý kiến. Nhàm chán dùng tay chống cằm, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thầy giáo và bạn học thấy bọn họ như thế, cũng không biết nên làm gì bây giờ. Đành phải rối rít trở lại chỗ ngồi của mình, chờ cảnh sát đến.
Không khí giằng co, lúng túng tràn ngập gian phòng, liếc nhìn bạn học xung quanh đang nhìn mình chằm chằm không tha, trong lòng Sở Niệm vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Cho dù trong lòng cô rất rõ ràng cái gì gọi là ‘lòng người dễ thay đổi’, cô vô cùng rõ ràng mình đúng là không có tình cảm gì với bạn học, đúng là bọn họ không có nghĩa vụ đứng bên cạnh mình. Thế nhưng, lúc có chuyện thật sự xảy ra, trong lòng cô khó tránh khỏi sẽ cảm thấy trái tim băng giá.
Tin tưởng mình, từ đầu tới cuối cũng chỉ có mình Nhạc Du. Nếu như cô ấy ở đây vào lúc này thì cô ấy nhất định sẽ không hoài nghi mình như những người này.
Nhớ tới trước khi xảy ra mâu thuẫn với Bạch Oánh, Nhạc Du dịu dàng, khiêm tốn luôn che ở trước mặt để bảo vệ mình, khóe miệng Sở Niệm liền hiện lên nụ cười ấm áp.
Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài cửa phòng học truyền đến mấy tiếng gõ cửa. Cửa bị đẩy ra, hai người mặc đồng phục cảnh sát bước vào. Lễ phép gật đầu với thầy giáo một cái, mở miệng hỏi: “Ai là Sở Niệm?”
Sở Niệm đứng dậy, đi tới, đáp: “Là tôi.”