Chương 329: Không phải giá áo túi cơm
“Không có.” Thương Sùng vùi đầu vào cổ Sở Niệm, thanh âm trầm thấp làm cho tim cô cảm thấy ngứa ngáy. “Chỉ là mấy ngày không được gặp em, rất nhớ em mà thôi.”
Thương Sùng yên ổn mấy ngày nay trong phòng tạm giam chính là để xuất hiện tối nay mà thôi.
Hắn biết Tư Đồ Nam sẽ dùng một loạt phương pháp ngăn cản mình tới, hắn cũng biết nếu mình thiếu kiên nhẫn, sẽ đem đến hậu quả gì cho Sở Niệm.
Sự việc ở quỷ tiết dường như đơn giản hơn nhiều so với những gì hắn dự đoán. Nhưng mà những lời của Tử Lam Sam trước khi rời đi chính là hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu hắn.
Hắn phải vất vả giấu diếm mọi việc để khỏi bại lộ nên ngoại trừ việc nói nhớ cô thì hắn không biết phải nói thêm gì với Sở Niệm.
Nhắm mắt lặng yên thở dài, Thương Sùng dùng tay nâng khuôn mặt xinh xắn của Sở Niệm lên, tuy hắn có thể thấy rõ những ngờ vực trong mắt cô, nhưng rõ ràng đây không phải là lúc để kể lại chuyện xưa.
“Nha đầu, em nghe lời anh. Có nhiều chuyện giấu em, cũng vì bất đắc dĩ mà thôi. Hơn nữa, lúc này anh cũng không thể giải thích thêm đièu gì cho em cả. Anh đảm bảo với em, sau khi mọi chuyện giải quyết hết rồi anh sẽ đem tất cả mọi chuyện rõ ràng rành mạch mà kể lại cho em nghe…tìm MeoMup trên FB nha các bạn.
Phải giấu diếm mọi chuyện thật sự quá vất vả, nếu như mọi việc đều định sẵn sẽ phải phơi bày ra thì Thương Sùng tình nguyện sẽ tự mình nói cho Sở Niệm nghe.
Sở Niệm đứng yên, chân mày nhăn tít. Cô thừa nhận mình có rất nhiều việc cần phải hỏi rõ bà nội và Thương Sùng.
Ánh mặt trời buổi sớm làm cho khuôn mặt bé nhỏ của cô có chút tái nhợt, sự mỏi mệt và rối rắm đan quyện trong ánh mắt của cô.
Cô đành nhìn sang nơi khác, sợ rằng nếu nhìn vào mắt hắn thì sẽ không còn nhận ra được suy nghĩ thật lòng của mình nữa.
Lần đầu tiên giữa hai người có chút xấu hổ, có chút trầm mặc không nói nên lời. Lúc sau, cô nói: “Chờ tới sau này cũng được, nhưng mà Thương Sùng, có một việc em muốn anh trả lời em lúc này.”
Thương Sùng do dự vài giây, nhấp nhấp môi mỏng gật đầu nói: “Được, em hỏi đi.”
“Anh cũng không cần lo lắng là em hỏi mọi người giấu em những gì, em chỉ muốn biết, mọi người làm vậy nguyên nhân sau cùng là gì?”
“Là bởi vì em không có năng lực nên nhiều chuyện mọi người cho rằng em không làm được. Hay là vì trong mắt anh, thậm chí là trong mắt bà nội, Sở Niệm em từ đầu đến cuối là gánh nặng của mọi người?”
Một lần, hai lần, … giấu diếm mình, cô còn có thể vờ như không thấy. Nhưng càng lúc càng nhiều, Sở Niệm không muốn tiếp tục tự lừa dối bản thân nữa.
Nhớ tới lần lặng lẽ bỏ đi Paris, lúc đó, quan hệ giữa cô và Thương Sùng… đã sớm xuất hiện vấn đề.
Trước kia là cô chột dạ áy náy vì đã không kể cho Thương Sùng nghe chuyện của bà nội, nhưng khi bất ngờ gặp gỡ trên sân thượng hồi đêm… Sở Niệm cảm thấy mình quả thật là đồ ngốc.
Nhìn nhau thản nhiên như vậy, việc bà nội và Thương Sùng gặp nhau thật sự đều in hằn trong lòng cô.
Mười mấy năm tín nhiệm bỗng sụp đổ, Sở Niệm thật không biết có phải bản thân mình vẫn như một gánh nặng vô dụng trói buộc cuộc đời họ không, hay là trong mắt họ cô chỉ như một đứa trẻ con mà thôi!
Có lẽ… bởi vì trong lòng rối rắm với vô vàn suy nghĩ nên sau khi nói xong những lời này, cô khẽ cúi đầu, lạnh lùng nhìn về phía Thương Sùng.
“Anh… không, không chỉ có anh, mà còn cả bà em nữa, chưa bao giờ xem em là gánh nặng trói buộc gì cả.”
Sự phẫn nộ trong mắt Sở Niệm làm tim Thương Sùng đau nhói.
Hắn đau khổ ôm chặt lấy Sở Niệm, nhìn thấy đồng hồ đã chỉ 10 rưỡi rồi, hắn tiếp: “Có rất nhiều chuyện không phải như em tưởng tượng cực đoan như vậy đâu, anh và bà em đều vì muốn tốt cho em mà thôi.”
“Anh hứa với em, chỉ cần thời cơ tới, anh sẽ nói hết mọi chuyện với em. Nha đầu của anh, chẳng lẽ hiện tại… em không tin anh hay sao?”
“Không phải là không muốn tin anh, chỉ là không biết nên dùng thân phận nào để tin anh mà thôi.” Sở Niệm thở dài thật mạnh. “Khi trước em biết rằng, em là truyền nhân duy nhất của Sở Gia đuổi ma. Chính vì không muốn phụ sự kỳ vọng của bà nên em luôn cố gắng nỗ lực học tập chú pháp và duy trì sự kiên cường của bản thân.”
“Tuy em không thể nói bản lĩnh hiện tại mạnh tới đâu, nhưng mà Thương Sùng, Sở Niệm em đây cũng không phải là giá áo túi cơm.”
“… Anh biết.”
“Lúc trước chưa biết anh, mỗi ngày em không đi trừ quỷ thì cũng là kiếm tiền. Có lẽ do em may mắn, gần mười hai năm đi đuổi ma, em cũng coi như là thuận lợi hết cỡ.”
“Trước giờ em không làm phiền ai, thậm chí em vẫn luôn tự mình cho rằng em có đủ tư cách để đứng bên cạnh anh, cùng anh kề vai chiến đấu.”
“Không cầu năng lực xuất chúng, nhưng cầu không thẹn với lương tâm. Một năm qua em vẫn luôn đặt mục tiêu nỗ lực cố gắng, nhưng bỗng nhiên em cảm thấy mình có chút vớ vẩn buồn cười.”
“Em biết chứ, anh và nội đều muốn tốt cho em, nhưng cũng vì thế mà em biết rằng mỗi một việc mọi người làm, đều vì bảo hộ cho em. Cho nên dù phát sinh bất cứ sự tình gì thì chỉ cần mọi người nói thế, Sở Niệm em cũng sẽ không hỏi thêm. Nhưng mà… trong lòng em không muốn như vậy, có bao nhiêu vấn đề muốn làm cho rõ.”
“Thương Sùng, anh có biết như vậy khổ sở thế nào không? Anh có biết, cảm giác đó nó khó chịu thế nào không?”
Nói được những lời từ tận đáy lòng, Sở Niệm cắn chặt môi, đôi mắt long lanh ẩm ướt.
Quật cường quay sang một bên, cô điều chỉnh tâm tình xong quay lại cười tự giễu. “Thôi, anh cũng biết trong lòng em có nhiều thứ nặng trĩu, nói không được thì em đến chết mất.”
“Nha đầu…” Đối mặt với Sở Niệm như vậy, Thương Sùng thật sự không biết nên nói thế nào mới làm cho tâm tình của cô tốt hơn một chút.
Bỗng nhớ ra điều gì, Sở Niệm nói: “Giờ này chắc cục cảnh sát vào ca rồi, anh ra ngoài cũng lâu rồi, như vậy… không tốt cho Vương Lượng.”
Căn bản cô cho rằng mình ra ngoài được là nhờ có Vương Lượng, cũng còn may, còn may…cuối cùng cũng có chút việc mà cô ấy cảm thấy bình thường.
Vô cùng áy náy thở dài, Thương Sùng dặn dò Sở Niệm: “Trước khi anh được thả, em nhớ phải tự chiếu cố bản thân mình cho tốt.”
Sở Niệm gật gật đầu, xoay người đi lên lầu.
Cả đêm vất vả làm cho cô hoàn toàn kiệt sức, nhưng khi ngồi trên giường Sở Niệm lại không sao ngủ được.
Không muốn nói gì cùng bà nội, cô lúc này chỉ muốn một mình yên lặng mà thôi.
Trằn trọc không ngủ được lăn lộn trong chăn không biết đến bao lâu, Sở Niệm đứng dậy, đem notebook đặt lên đùi.
Quen tay mở một trang web, cảm giác quen thuộc cuối cùng làm trong lòng cô thoải mái không ít.
Ngẫm lại thì từ khi ở bên Thương Sùng tới nay cũng đã ba bốn tháng không có xem qua nơi này.
Giao diện vô cùng đơn giản, một câu viết Sở gia thanh khiết tiểu điếm LOGO, đây chính là trang web đuổi ma mà Sở Niệm lập ra
- --
Trì Đường bảo rằng: Truyện vào mạch chính rồi, cả nhà đã sẵn sàng chưa?
Mèo hỏi rằng: Ủa chứ bữa giờ, Ao Kẹo cho bọn này đọc cái gì dzợ? Hổng phải truyện chánh thức xao?!?!