Chương 257-2
Thương Sùng nhịn cười, rất là vô tội mà nhún nhún vai. “Anh thề với gốc đại thụ, anh không có ý đó.”
“… Đại thụ?” Sở Niệm quay đầu nhìn tới hai lần con đường trơ trọi toàn đất, cô nhìn sao cũng không thấy được lấy một cái cây!
“Loại cây này là loại cây thần thánh tượng trưng cho sự chân thành, không cần thấy mới thề được.” Thương Sùng lấy tay đặt lên ngực, khẽ cười với Sở Niệm.
“Em khinh!” Từng thấy người ta nói dối, nhưng mà mặt dày cỡ Thương Sùng thì cô chưa từng gặp!
Đứng ở tại chỗ Sở Niệm vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng đành phải thực không văn nhã hung hăng phỉ nhổ hắn một câu, bày tỏ việc khinh thường của cô! Cô phun nước miếng lên mặt đất.
Rõ ràng là trên mặt đất mà Thương Sùng lại làm bộ làm tịch xoa xoa trên mặt mình. Dùng sức hít hà trong không khí, hắn nhìn Sở Niệm, nheo mắt dương môi cười. “Quả nhiên người thông minh nước miếng đều là hương, anh chỉ là nghe một chút, cả người đều cảm thấy thần thanh khí sảng.”
“…… Cút đi!” Quá ghê tởm, Sở Niệm thật sự chịu không nổi hắn như vậy. Gã này hiện tại như thế nào biến càng ngày càng vô lại, quả thực mình không sánh nổi.
Không đúng, như thế nào lôi kéo lôi kéo, ôm lấy mình thế này?
Sở Niệm trong lòng ngứa ngáy, cạn lời đem tay vòng lấy thân mình, mím môi nhìn Thương Sùng nói: “Đừng náo loạn, nói chính sự quan trọng.”
“Là đang nói chính sự mà, chẳng qua em đến bây giờ còn chưa có trả lời câu hỏi của anh thôi.”
Mở cửa xe, cùng Sở Niệm ngồi xuống. Thương Sùng giúp nàng điều chỉnh xong ghế dựa sau, đem nước khoáng đưa cho nàng. “Nha đầu, chẳng lẽ em thật sự không thể tưởng đưa ra đáp án cho các vấn đề anh hỏi sao?”
Sở Niệm uống nước, sau đó thực tự nhiên đưa bình nước lại cho Thương Sùng. Nhìn hắn uống nước rồi cô mới bình tĩnh chậm rãi nói: “Một, em chưa bao giờ nghe qua thần tiên nào chỉ phù hộ cho bá tánh tại một vùng, nhưng em từng nghe nói trên thế giới này có một loại yêu quái rất thích giúp phàm nhân thành thân, sau đó dùng việc tạo ra nhân duyên này để gia tăng yêu lực.”
“Bọn chúng không quan tâm hai bên có muốn ở bên nhau không, chỉ cần họ đi cùng nhau đều là độc thân hoặc đã là người yêu, thì loại yêu quái này sẽ tạo thành một ào cảnh cho hai người này hành lễ Chu Công.”
Sở Niệm nhún vai. “Gạo nấu thành cơm, mà ảo cảnh cũng chỉ có thể giải trừ một khắc sau khi có đứa trẻ sinh ra.”
Thương Sùng câu môi, dựa vào ghế dựa, nghiêng đầu nhìn cô. “Hai thì sao?”
“Cái thứ hai cũng chính là việc phân chia người và người bên ngoài.” Sở Niệm chớp chớp hai mắt, đôi mắt lấp lánh như ngôi sao trong đêm tối. “Em có một giả thiết, nếu nói ‘thần tiên’ trong núi là người của huyện S đã qua đời trước đây, như vậy hắn muốn thúc đẩy nhân duyên, cùng với bảo hộ không cho khai phá rừng cây, liền có đáp án.”
“Chính bởi vì là ‘ người ’nơi này, cho nên hắn mới có thể hy vọng nơi này mỗi nhà mỗi hộ đều con cháu mãn đường. Cũng đúng là bởi vì là ‘ người ’nơi này, cho nênkhi có người lạ xâm nhập núi lớn thì hắn mới có thể tìm mọi cách đoạt mạng kẻ xâm nhập đó.”
Thương Sùng cười, cầm lòng không đậu mà nghiêng đầu hôn lên má Sở Niệm. “Nha đầu, em đúng là chưa từng làm anh thất vọng mà.”
Sở Niệm của hắn luôn luôn nhìn thấu vấn đề mà, vì chưa từng có ai dạy cho cô việc tự hỏi các vấn đề kiểu này, cho nên rất nhiều thứ đã bị cô bỏ qua.
Thương Sùng biết, chỉ cần hắn giúp cô tìm ra cách thức kia, thì sau này con đường của cô gái bé nhỏ này sẽ càng thêm thông thuận.
Chỉ cần… Ông trời còn cho hắn thêm một ít thời gian, lưu lại cạnh bên cô.
Thuyền đi trong đêm trên biển cần ngọn hải đăng.
Thiên lý mã chạy nhanh cũng cần có Bá Nhạc thưởng thức.
Mà chính mình, hắn nguyện ý khuynh tẫn hết thảy, làm ngọn đèn soi chiếu cho cô, làm chỗ dựa cho cô tựa vào.
Ngồi ở ghế lái phụ, Sở Niệm cũng cười, nhăn mặt với Thương Sùng, sau đó rất là thần kỳ mà vểnh cằm. “Em phải công nhận em thông minh quá đi, chẳng qua anh luôn coi nhẹ thực lực của em thôi.”