Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi Full

Chương 226: Chap-226




Chương 214-1

Chương 214

Đây Là Nhà Các Người Sao?

Tuy rằng ngay lúc này cùng cô nói giỡn, có vẻ có chút không đứng đắn. Nhưng Thương Sùng cảm thấy hắn thật đúng là thích bộ dáng nha đầu này giương nanh múa vuốt.

Cong môi mỉm cười, Thương Sùng nói: “Chút nữa em phụ trách thiêu mấy thi thể đó, anh sẽ lo cản chúng nó cho.”

Sở Niệm có thể cảm giác được chung quanh oán khí càng ngày càng nặng, vô cùng lo lắng nhìn Thương Sùng, nói: “Một mình anh… Có thể chứ?”

“Đương nhiên.” Thương Sùng liếc mắt kia nhìn càng lúc càng nhiều oán linh tập trung, đôi mắt đen loáng lên một tia màu đỏ tươi.

Bước lùi ra phía sau Sở Niệm, hắn nói: “Lúc em đào đất phải cẩn thận, nhớ kỹ, không cần phân tâm.”

Sở Niệm gật gật đầu, hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu chiến đấu.

Nhìn ác anh kéo tới từ bốn phương tám hướng, Thương Sùng hét lớn một tiếng: “Chạy!”

Sở Niệm bế khí, cả người giống như tên rời khỏi cung, liều mạng nhắm hướng cây liễu mà phóng tới

Trên đường có mấy cái ác anh muốn cản đường, cô còn chưa kịp ra tay thì Thương Sùng đã vọt đến trước người cô, đánh tan nó.

Bọn chúng tụ tập, gào rống, phẫn nộ… dù cho không nhìn tới thì Sở Niệm cũng có thể biết chung quanh ác anh càng ngày càng nhiều.

Bên tai đủ loại thanh âm xẹt qua, Sở Niệm quỳ trên mặt đất không có thời gian nhìn xem Thương Sùng hiện tại như thế nào. Cô biết, cô chỉ có cách nhanh đào những thi thể trẻ con đó lên tiêu hủy mới có thể giúp đỡ hắn tốt nhất.

Thương Sùng là vì bảo vệ cô mà chiến đấu, thì cô cũng phải dùng hết sức để giúp hắn.

Dùng hàng ma bổng đào không hiệu quả, trong lòng Sở Niệm nóng như lửa đốt, bắt đầu trực tiếp dùng tay đào đất.

Cô không quan tâm mười đầu ngón tay đau đến thấu tim, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng làm xong để kết thúc mọi việc.

Sở Niệm chuyên tâm thật ngoài dự kiến của hắn. Dù đang cùng đám ác anh đánh nhau Thương Sùng vẫn có thể thấy mười đầu ngón tay cô bắt đầu chảy máu.

Cảm giác lo lắng phẫn nỗ bùng phát từ tim hắn, hắn giận đỏ hai mắt, phất tay hạ kết giới trên người mình. Phải biết rằng kết giới của Thương Sùng so với khiên chắn của Sở Niệm thì lợi hại hơn rất nhiều, hắn buộc phải làm như vậy vì không muốn lộ ra ma khí quá nhiều khiến Sở Niệm chú ý.

Không như lúc trước dùng tay đánh, Thương Sùng há miệng dùng răng nanh, trực tiếp cắn ác linh trong tay.

Ngày hôm qua không phải còn tơ tưởng nếm thử hương vị của hắn sao? Vậy hắn cho lũ chúng nó được như ý nguyện!

Căn bản là không cho ác linh cơ hội chạy thoát hay là la thét chói tai, Thương Sùng thân ảnh giống như quỷ mị ở trong rừng cây len lỏi.

Bách quỷ dạ hành thì sao? Quỷ anh với oán niệm lớn hơn trăm năm lại như thế nào?

Chỉ cần làm cho người yêu hắn phiền lòng thì hắn không ngại hủy diệt tất cả!

Mới vừa còn hơn trăm cái ác anh, nửa giờ sau còn lại không đến mười cái. Thương Sùng đem hai ác anh trong tay cắn nuốt, nhấc chân liền bước tới ác anh đang bị hắn nhốt lơ lửng trong không trung.

Móng tay hắn vừa dài vừa sắc, răng nanh có dấu máu đen lấp ló nơi miệng, đôi tròng mắt đỏ rực lạnh lùng làm người ta sợ hãi chiếu đến đám quỷ anh đó, gương mặt đẹp đến mê người lúc này lại vô cùng quỷ dị hắc ám.

Chỉ cần ở giải quyết xong mấy cái này, Sở Niệm sẽ không cần đào nữa.

Thương Sùng nghĩ đến máu tươi trên tay cô, trong mắt thần sắc liền lạnh hơn.

“Thương Sùng, em đào tới rồi!”

Thật vất vả đào đến chỗ thi thể, Sở Niệm có chút kích động, nhanh chóng phủi bụi trên người mà đứng lên.

Cô xoay tay lấy ra một lá bùa đỏ, Sở Niệm mặc niệm khẩu quyết.

Nháy mắt, một đạo lửa đỏ từ trong tay cô bay ra, cô nhắm mắt, ném ngọn lửa về phía những bộ xương đã bị oxy hóa đến trắng hếu của bọn trẻ.

Xương cốt hoả táng mùi thật hôi thối, từng đám khói đen bốc lên nồng nặc.

Âm thanh cháy bập bùng hơn hai mươi phút mới xong, ngay khi ngọn lửa tắt, mọi thứ đã giải quyết xong.

Chôn lại đống đất, Sở Niệm dán một lá bùa vàng lên thân cây liễu.

Rốt cuộc ánh trăng đã có thể chiếu vào rừng cây, chung quanh hắc khí hoàn toàn biến mất sạch sẽ.

Sở Niệm đi tới bên cạnh Thương Sùng vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bầu trời với ánh trăng. “Rốt cuộc, hết thảy đều kết thúc. Thương Sùng, anh thật sự quá lợi hại!”

Dù ban nãy cô không chính mắt nhìn thấy Thương Sùng đối phó với đám quỷ anh, nhưng nhìn hắn không tổn hao một sợi tóc có thể thấy thực lực hắn mạnh cỡ nào.

Thương Sùng vô cùng bất đắc dĩ mà cố cười một chút, cầm lấy tay Sở Niệm đặt ở trong lòng bàn tay. “Anh lợi hại hay không lợi hại, cũng thật sự không nhất định. Nhưng là…… Sở Niệm, anh cho phép em đào đất như vậy hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.