Chương 213-1
Chương 211
Cây Liễu Dưỡng Quỷ
Sở Niệm sửng sốt một chút, khó có thể tin mà im lặng, trầm mặc.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy có oán linh có thể lợi dụng đôi mắt người chết để giết người.
Oán niệm kia, rốt cuộc sâu tới mức nào!
Nếu Vương Lượng thật là bị theo dõi như vậy, vậy hai phóng viên kia, có lẽ là do xem ảnh hoặc chụp ảnh học sinh đã chết mới bị theo như vậy.
Đêm qua, mình chỉ lo che hai mắt phóng viên kia lại, cũng không có lưu tâm xem xét trong mắt anh ta có gì không.
Nếu cô cẩn thận hơn một chút, Vương Lượng… phải chăng cũng không đến nỗi bị như vậy?
Khó có thể áp xuống cảm giác áy náy trong lòng đang quay cuồng, Sở Niệm thở ra thật mạnh, sau đó mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thương Sùng cau mày, hắn có thể nhìn ra nha đầu này lại suy nghĩ lung tung rồi. Hắn đứng dậy, đi lại phía cô rồi ngồi xuống, đưa tay ôm cô vào lòng, nói:
“Nha đầu ngốc, thay vì ngồi đây mà tự trách, còn không bằng suy nghĩ một chút coi kế tiếp mình làm gì. Anh cảm thấy việc đợi Quý Xà trở về không phải là biện pháp tốt. Đám quỷ anh còn có một loại tính chất đặc biệt, có lẽ em cũng không biết.”
Sở Niệm hỏi: “Tính chất đặc biệt?”
“Quỷ anh sở dĩ có thể biến ảo thành ác anh, là bởi vì chúng nó không chỉ có chấp niệm rất sâu, hơn nữa khi đã nhìn nhận một sự vật liền sẽ không buông tay.”
“Lúc tối chúng ta nói với Vương Lượng, là mai mốt gì đó đi tới trường học? Thật ra anh thấy, mấy thứ ở trong trường học một ngày còn chưa trừ khử thì sinh mệnh Vương Lượng lúc nào cũng có khả năng xảy ra vấn đề.”
“Đồng thời anh còn biết, em không có khả năng mỗi lần đều có thể thỉnh ra hắc long. Mấy thứ như quỷ anh này nếu chỉ dựa vào linh lực phù chú, căn bản là không có khả năng hàng phục. Duy nhất một biện pháp để tiêu diệt chúng là tìm được chúng nó, sau đó thiêu hủy thi thể.”
Lúc nãy khi hắc long nhìn Sở Niệm, hắn có thể thấy thần vật của Sở gia còn chưa hoàn toàn thuần phục cô.
Kỳ thật trên thế gian này vạn vật dù là chủng tộc nào thì cũng đều như nhau, chỉ có người có năng lực đủ cường đại mới có thể khiến kẻ khác tâm phục khẩu phục đi theo.
Cho dù dùng máu tươi của nhiều thế hệ để cung phụng thì thần long cũng vậy, nếu nó cho rằng kẻ sử dụng không đủ năng lực để phục vụ, thì trong mắt nó cũng chỉ là phàm mà không phải là chủ nhân.
Nghe hắn nói, thân hình Sở Niệm cứng lại.
Đích xác, cô phải dùng một giọt tinh huyết để gọi thần long ra. Người đuổi ma cũng chỉ có 21 giọt tinh huyết, mỗi khi tổn thất một giọt thì sẽ suy yếu đi một ít. Hơn nữa, cô cũng không thể lần nào cũng dùng cách này, đi triệu hoán thần long bảo hộ chính mình.
Nội chuyện này cũng đủ làm cô đau đầu, nhưng không nghĩ tới quỷ anh còn có chấp niệm như thế này.
Trước không nói tới số lượng quỷ anh rốt cuộc có bao nhiêu, chỉ nói tới kêu cô không rời Vương Lượng một khắc cũng là không có khả năng.
Nghiêng đầu nhìn Vương Lượng còn hôn mê, Sở Niệm lòng nóng như lửa đốt. “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu kêu chúng ta ở đây, không đi quản đám quỷ anh như tổ ong đó thì không thể rồi. Nhưng mà nếu hai chúng ta người đều rời đi thì an toàn của Vương Lượng tính sao? Chúng ta nên làm cái gì?”
Sở Niệm cảm thấy tựa hồ đi vào một cái ngõ cụt, trước cũng không thể tiến, sau cũng không thể lui.
Làm thế nào mới tốt? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ mới có thể tốt cả đôi đàng?!
Thương Sùng hắn mà nói thì cảm xúc của Sở Niệm lớn hơn hết thảy.
Cho dù…làm cho hắn lộ ra sơ hở, hắn cũng không tiếc!