Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 91: Tuyết liên ngàn năm




Ngày hôm đó, di động của Lâm Mạc Huy đột nhiên vang lên, là ông cụ Phong. "Cậu Huy, tôi vừa nhận được tin một người buôn bán dược liệu, mang tuyết liên ngàn năm tuổi đến Hải Dương bán đấu giá. Cậu có muốn đích thân đến đây không?" "Tuyết liên ngàn năm?" Trái tim Lâm Mạc Huy nảy lên, phương thuốc anh dùng để chữa bệnh cho em gái Lâm Quế

Anh thiếu tuyết liên ngàn năm này.

Nếu mua được nó thì em gái mình có thể tỉnh dậy rồi! "Ở đâu?" "Biệt phủ Vạn Thịnh."

Sáu giờ tối, tại biệt phủ Van Thịnh.

Một chiếc Mercedes-Benz Maybach chậm rãi lái vào bãi đậu xe, Hứa Thanh Tùng và Hứa Kiều Linh bước xuống. “Anh hai, tối nay em mặc thế nào?" Hứa Kiều Linh kích động hỏi. “Rất đẹp!” Hứa Thanh Tùng hài lòng gật đầu: “Đừng lo lắng, em gái anh đẹp như vậy, nhất định sẽ làm mù đôi mắt chó của những người đó." "Đêm nay, rất nhiều nhân tài trẻ tuổi nhất định sẽ ấn tượng về em!" "Nếu có ai đó trong gia tộc lớn thích em thì chúng ta có cơ hội để giẫm chết con khon Hứa Thanh Mây đỏ rồi!"

Hứa Kiều Linh mặt đầy kích động: "Anh à, đừng lo lãng." "Em đã dò hỏi rồi, tối nay cậu chủ Sinh ở tỉnh sẽ đích thân đến. "Nhà họ Hoắc là một gia đình y khoa ở tỉnh. Cậu chủ Sinh đẹp trai lại còn độc thân." "Đêm nay, em sẽ nắm được anh ta"

Hứa Thanh Tùng cười: "Thì ra em đã chuẩn bị trước rồi!" "Tốt lắm, không phụ sự quan tâm của ông nội." "Trước đây đều là ông nội đích thân tham dự mấy cuộc họp trao đổi y thuật thế này." "Lần này đến đây, chúng ta không thể khiến nhà họ Hứa mất mặt được!"

Hứa Kiều Linh mạnh mẽ gật đầu. "Nhân tiện, em nghe nói cuộc họp giao lưu năm nay do Hạ Chấn Cường chủ trì hả?" Hứa Kiêu Linh kỳ lạ hỏi.

Hứa Thanh Tùng: "Trong cuộc gặp gỡ giao lưu này, thành phố Hải Dương của chúng ta là chủ nhà nên phải có một bác sĩ nổi tiếng địa phương ở Hải Dương ra mặt lo liệu." "Lẽ ra ông cổ của nhà họ Tạ là bác sĩ thiên tài đầu tiên ở Hải Dương nhưng mà không biết tại sao người của nhà họ Tạ đột nhiên biến mất, cả nhà họ Tạ đều vườn không nhà trống." "Không có cách nào, chỉ có thể chọn ông cụ Chánh hoặc ông cụ Phong mà thôi." "Nhưng ông cụ Chánh gần đây rất bận, nên chi có thể để ông cụ Phong ra mặt." "Tuy nhiên, với năng lực của Hạ Chẩn Cường, thật ra chưa đủ mặt mũi." "Cho nên, đại hội giao lưu y học lần này chúng ta cũng mời thần y Kiệt ở Hải Dương đến. Đây mới thật sự là nhân vật lớn đứng sau!" "Thần y Kiệt?" Đôi mắt Hứa Kiều Linh sáng lên: “Đó là một nhân vật lớn thực sự đấy!" "Em nghe nói gia đình cậu chủ Sinh có quan hệ rất tốt với thần y Kiệt." "Trong ngành y tế Hải Dương, có ai dám không nhận lời của thần y Kiệt?" Hứa Thanh Tùng cũng tràn đầy mong đợi: "Đúng vậy, đêm nay sẽ có rất nhiều người đều gấp rút tới để gặp thần y Kiệt!" Biệt phủ Vạn Thịnh, tầng trên cùng, ông cụ Phong đang bận rộn trong văn phòng. Một người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc váy trắng bước vào văn phòng.

Đây là Hạ Vũ Tuyết, cháu gái của ông cụ Phong, một sinh viên hàng đầu tốt nghiệp đại học y khoa. "Ông ơi, ông kêu cháu lên gấp có chuyện gì vậy? Phía dưới cháu còn có rất nhiều bạn bè đấy!"

Hạ Vũ Tuyết bĩu môi không hài lòng.

Ông cụ Phong nói: "Lát nữa ông có người bạn qua đây, ông còn bận họp giao lưu, không thể gặp riêng cậu ta được. Cháu tiếp cậu ta giúp ông!"

Hạ Vũ Tuyết ngạc nhiên: "Bạn gì mà quan trọng như vậy?" “Rất quan trọng!" Ông cụ Phong nói: “Cậu ta tên là Lâm Mạc Huy, chắc là sắp tới rồi, cháu mau xuống lầu chờ đi.". "Mà này, lúc cậu ta tới, nhớ dành thời gian cho cậu ta nhiều hơn, hai người nên nói chuyện nhiều hơn." Lông mày của Hạ Vũ Tuyết khẽ cau lại, ông nói như vậy, hiển nhiên là đang ghép cô ấy với Lâm Mạc Huy kia, khiến cô ấy hơi cảnh giác và có chút chán ghét Lâm Mạc Huy. "Ông nội, Lâm Mạc Huy là ai vậy?" "Ông lại còn bảo cháu phải đích thân đi đón anh ta, mặt mũi anh ta lớn như vậy sao?"

Ông cụ Phong nói: "Cậu ấy đã từng giúp đỡ ông, cậu ấy là bạn của ông." "Đừng lo lắng nhiều như vậy, dù sao cứ đối xử tốt với cậu ta là được."

Ông ấy nói xong thì vội vàng rời đi.

Hạ Vũ Tuyết không vui, nhưng cô ấy vẫn đi xuống cầu thang và đợi.

Từ sáu giờ rưỡi cho đến bảy giờ, Hạ Vũ Tuyết mới nhìn thấy xe riêng của ông cụ Phong

Khi Lâm Mạc Huy xuống xe, đầu tiên Hạ Vũ Tuyết đánh giá Lâm Mạc Huy một chút.

Ngoại hình trung bình, tính tình bình thường, ăn mặc không chin chu.

Hạ Vũ Tuyết cong môi, là cháu gái của ông cụ Phong thì những người cầu hôn bên cạnh cô ấy có người nào không phải là giàu có hào hoa.

Ông nội đang nghĩ gì vậy nhỉ?

Để cho chính mình chuyên tâm tiếp nhận một người bình thường như vậy?

Hạ Vũ Tuyết có chút chán nản, lạnh lùng nói: "Anh là Lâm Mạc Huy?"

Lâm Mạc Huy gật đầu. "Chẳng phải đã nói là sáu giờ rưỡi sao, sao lúc này anh mới tới?"

Lâm Mạc Huy: "Vừa mới tan sở nên bị chậm trễ một chút."

Hạ Vũ Tuyết còn ngán ngẩm hơn, đối với một cuộc họp trao đổi quan trọng như vậy, lẽ ra anh phải xin nghỉ phép từ trước chứ.

Lại còn chờ tan sở, bắt cô ấy phải ở bên ngoài đợi nửa giờ, loại người gì vậy? "Đi theo tôi."

Hạ Vũ Tuyết đi phía trước, mặc kệ Lâm Mạc Huy ở phía sau.

Biệt phủ Vạn Thịnh là câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng nhất ở thành phố Hải Dương.

Nơi này cho dù có tiền cũng không vào được, mà phải là thành viên ở đây mới được vào.

Với sự chỉ dẫn của Hạ Vũ Tuyết, Lâm Mạc Huy dễ dàng tiến vào biệt phủ Vạn Thịnh.

Ngay khi bước vào hội trường, có rất nhiều người trẻ tuổi tiến đến chào đón Hạ Vũ Tuyết.

Trên mặt ai nấy đều nở nụ cười, Hạ Vũ Tuyết chào hỏi mọi người, xem Lâm Mạc Huy đứng bên cạnh như đồ trang trí.

Lâm Mạc Huy cũng không quan tâm, dù sao cũng không liên quan gì đến anh.

Xung quanh hội trường trưng bày rất nhiều vật phẩm triển lãm, cơ bản là dược liệu quý hiểm hoặc một số sách y học cổ. Buổi gặp mặt trao đổi y học lần này sẽ tập trung vào trao đổi kiến thức y học và cũng sẽ đấu giá một số dược liệu quý hiểm. Lâm Mạc Huy đi lang thang khắp các khu triển lãm này một cách vô cùng thích thú.

Với kinh nghiệm có được từ mặt dây chuyền ngọc bích, anh có thể dễ dàng phân biệt được độ chân thực của những thứ này.

Đột nhiên, ánh mắt anh bị một đóa tuyết liên trắng hút hồn, chính là đóa tuyết liên ngàn năm kia. Lâm Mạc Huy hít sâu một hơi, đây chính là mục tiêu của anh tối nay.

Khi anh còn đang xuất thần thì đẳng xa có tiếng kêu than. Lâm Mạc Huy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một quý bà đang gào thét.

Quần áo của bà ta đã bị đổ rất nhiều rượu vang đỏ, trên sàn còn có một ly rượu bị vỡ.

Bên cạnh bà ta, một cô gái mảnh mai trong trang phục bình thường đang đứng ngơ ngác ở đó.

Có vẻ như cả hai đã đụng vào nhau, và rượu đỏ đã vô tình đổ lên người quý bà kia.

Nhìn thấy cô gái, Lâm Mạc Huy không khỏi hơi sửng sốt. Anh biết có gái này, tên cô ta là Trần Bích Cầm, là con gái của chủ quán ăn mà anh đưa Hứa Thanh Mây đi ăn hai ngày trước.

Khi Lâm Mạc Huy lần đầu tiên đến thành phố Hải Dương, anh đã sống gần nhà cô ta.

Trần Bích Cầm nhỏ hơn Lâm Mạc Huy hai tuổi, luôn thích đi theo sau Lâm Mạc Huy.

Mới đó mà cô ta đã trở nên cao ráo mảnh mai.

Nhưng cô ta đang làm gì ở đây nhỉ?

Quý bà kia giống như bị mèo giẫm đuôi, tức giận nói: "Cô bị mù sao?" "Không thấy tôi ở đây sao, sao lại đụng trúng người tôi?" Trần Bích Cầm liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cổ ý, thực xin lỗi.."

Quý bà tức giận nói: "Thực xin lỗi?" "Cô không có mắt à?" "Cô có biết chiếc váy của tôi đắt thế nào không?" "Một câu xin lỗi là đủ à?" "Đừng nói nhảm nữa, mau đền tiền đi!"

Trần Bích Cầm giọng nói run run: "Hay là thế này, tôi... tôi đem đi giặt trả cho bà..."

Bà ta tức giận: "Cô biết hàng xa xỉ là gì không?" "Bị đổ rượu vang đỏ lên trên thì coi như quần áo đã bị hỏng "Tôi sẽ không nói nhảm với cô, chiếc váy này tổng cộng sáu rồi" trăm triệu" "Trả tiền đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt cô đấy!" Trần Bích Cầm nhất thời ngẩn ra, cô ta không thể ngờ được một bộ quần áo lại đáng giá nhiều tiền như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.