Lâm Mạc Huy nhìn thấy Tuyết Ngọc Hà thì không tránh khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Chuyện tối nay đều do cô gái này mà ra.
Lâm Mạc Huy vốn tưởng rằng cô ta đã chạy rồi, hoặc là đã nấp kỹ. Nhưng anh không ngờ cô gái này lại chạy đến đây vào lúc này.
Không nói những thứ khác, ít ra thì có thể nhìn ra được cô gái này rất có trách nhiệm.
Mã Phú Quý nhìn thấy Tuyết Ngọc Hà thì lập tức vui ngay và nói: “Ây dồ, cô Ngọc Hà, cô để tôi tìm vất vả lắm đấy.
Tuyết Ngọc Hà làm mặt lạnh, hạ giọng nói: “Ông chủ Mã, ra ngoài giải quyết chuyện của chúng ta đi.
Sắc mặt Mã Phú Quý hơi lạnh đi, anh ta đột nhiên cười lạnh lùng và nói: “Một con nhóc con, cô tưởng cô là ai hả?” “Đứng ra nói hai ba câu thì đã muốn tôi tha cho hai thằng khốn này sao? Cô nằm mơ à?” “Nói cho cô biết, dù hôm nay cô có xuất hiện hay không thì tôi cũng sẽ giết chết bọn chúng!” “Đánh cho tao!”
Tuyết Ngọc Hà liền ngây người ra, cô ta không ngờ đích thân cô ta ra mặt mà vẫn không thể giải quyết được chuyện này.
Lúc này, đảm thanh niên vạm vỡ bên trong phòng cũng đã xông đến trước mặt Lâm Mạc Huy và Thái Tử, toàn lực bao vây, tấn công hai người họ.
Thái Tử làm việc rất dứt khoát, anh ta cầm lấy một vỏ chai rượu, đập lên đầu thanh niên đứng trên cùng.
Thanh niên đó bụm đầu, lùi về sau một bước còn Thái Tử thì liền tiến theo về trước một bước, đập thẳng chai rượu trên tay lên cổ của anh ta.
Thanh niên đó ôm cổ, chênh choạng lùi về sau mấy bước, cuối cùng ngã xuống trên vũng máu.
Lâm Mạc Huy ra tay thì không máu me như thế, anh chỉ bẻ gãy tay chân của mấy thanh niên đó để bọn họ không thể nào ra tay được nữa.
Không bao lâu, mười mấy thanh niên do Mã Phú Quý dẫn đến đã bị Lâm Mạc Huy và Thái Tử xử lý gọn gẽ.
Đám thanh niên đó chỉ là biết mấy món võ mèo ba chân thôi.
Thường ngày bọn họ đi theo Mã Phú Quý giễu võ dương oai, cậy thế hiếp người thì còn có thể.
Nếu để bọn họ chiến đấu với cao thủ thật sự thì chẳng khác nào một lũ kiến, hoàn toàn không có sức chống trả.
Mấy người đứng ngoài cửa đều nhìn đến ngày ra, không ai có thể ngờ được, hai thanh niên trông có vẻ như thư sinh yếu đuối thế này mà lại có thể đánh trọng thương toàn bộ mười mấy thanh niên lực lưỡng.
Mặt Mã Phú Quý lập tức biến sắc, anh ta vội vã lùi về sau mấy bước rồi lớn tiếng hét lên: “Nhóc con, má nó, bọn mày có bản lĩnh đấy!” “Đến người của ông đây mà cũng dám đánh, chuyện này không xong với ông đâu!” “Bọn mày hãy đợi đó cho tao, đừng đi đâu hết, cứ ở đây đợi ông!”
Mã Phú Quý nói xong thì vội vã bỏ chạy, thậm chí còn không thèm để ý đến Tuyết Ngọc Hà đang ở bên cạnh.
Tuyết Ngọc Hà hoảng loạn ra mặt, cô ta hơi do dự, bước vào trong phòng bao. “Anh à, thật sự xin lỗi anh về chuyện tối nay, là tôi đã làm liên lụy đến anh” "Nhưng, tôi... Tôi thật sự không biết anh ta lại đến gây rắc rối cho hai anh."
Cô ta nhỏ tiếng xin lỗi.
Lâm Mạc Huy đang định nói chuyện thì đột nhiên Thái Tử mỉm cười và nói: “Người đẹp, nếu cô thật sự cảm thấy có lỗi thì có thể lấy thân đền đáp mà!" “Con người của người anh em của tôi cũng khá lắm!”
Lâm Mạc Huy lập tức trừng anh ta một cái, cái tên Thái Tử này cũng thật không đàng hoàng. Mặt Tuyết Ngọc Hà liền biến sắc, cô ta lập tức lùi về sau một bước, hạ giọng nói: "Không thể được!” “Tôi... Dù tôi có chết thì tôi cũng sẽ không bán rẻ linh hồn của mình.”
Thái Tử cười hehe rồi nói: “Có ai cần linh hồn của cô đâu?” “Thứ chúng tôi cần là thân xác của cô.
Lâm Mạc Huy vội ngăn anh ta lại và nói: “Cô
Ngọc Hà, cô đừng hiểu lầm. “Cái tên này chỉ thích nói đùa” “Được rồi, Mã Phú Quý đã đi rồi, cô cũng mau đi đi. “Tránh để lát nữa anh ta quay lại thì lại gây rắc rối cho cô.
Tuyết Ngọc Hà nhìn Thái Tử rồi lại nhìn Lâm Mạc Huy.
Cô ta im lặng một lúc rồi hạ giọng nói: “Tôi đi rồi hai anh phải làm thế nào?”
Lâm Mạc Huy cười và nói: “Không sao. “Với thân thủ của hai chúng tôi lẽ nào lại sợ anh ta sao?”
Tuyết Ngọc Hà bĩu mỗi rồi nói: “Anh à, tôi biết