Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 892: Hải Dương, để cậu Lâm Mạc Huy đứng đầu




Lâm Mạc Huy lau vết máu trên mặt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía gia chủ của mười gia tộc lớn.

“Bây giờ, các người phục chưa?”

Gia chủ của mười gia tộc lớn nhìn nhau, cuối cũng vẫn là Vương Trùng Anh khom lưng trước tiên, cất cao giọng nói: “Từ hôm nay, Hải Dương, để cậu Lâm Mạc Huy đứng đầu!”

Theo một câu hộ của Vương Trùng Anh, những người khác cũng đều nhao nhao khom lưng xuống.

Ở trong những người này, chỉ có gia chủ nhà họ Phùng là một mặt không cam tâm.

Mặc dù cũng cúi đầu, nhưng trong ánh mắt ông ta vẫn tràn đầy thù hận như cũ.

Dù sao con của ông ta đã chết trong tay Lâm Mạc Huy.

Biểu lộ của Lâm Mạc Huy rất đạm nhiên: “Nếu Hải Dương là tôi đứng đầu, vậy có một số chuyện, chúng ta cũng nên giải quyết một chút chứ?”

“Gia chủ nhà họ Phùng, ông nói xem?”

Gia chủ nhà họ Phùng không khỏi run lên, ông ta biết, Lâm Mạc Huy đây là muốn tính sổ với mình.

Nếu đêm nay Lâm Mạc Huy thua trận này, vậy ông ta hoàn toàn không cần kiêng kỵ gì nữa.

Nhưng hiện giờ Lâm Mạc Huy đã thắng, mười gia tộc lớn cũng bị đạp xuống. Trong tình huống này, mười gia tộc lớn còn có thể giúp ông ta sao?

Ông ta cầu cứu nhìn về phía Vương Trùng Anh, nhưng Vương Trùng Anh lại trực tiếp quay đầu sang một bên, căn bản không thèm nhìn thẳng vào ông ta.

Lại nhìn mấy gia chủ còn lại, nhưng người này cũng làm như không nhìn thấy ông ta.

Những người này không phải kẻ ngu, lúc này lại đi đối nghịch với Lâm Mạc Huy, đây không phải là ngại mạng quá dài sao?

Lâm Mạc Huy có thể giết chết mười ba sát thủ kim bài kia, đã chứng minh thực lực của anh.

Ít nhất, lấy thực lực của mười gia tộc lớn bây giờ, căn bản không có khả năng thắng được Lâm Mạc Huy. Dưới tình cảnh này, ai còn nguyện ý đi dây vào Lâm Mạc Huy đây?

Thấy không có ai để ý đến mình, gia chủ nhà họ Phùng đột nhiên cười: “Tường đổ mọi người đẩy, tan đàn xẻ nghé, người xưa nói thật không sai!”

“Hừ, chẳng qua hôm nay cậu ta có thể ra tay với nhà họ Phùng của tôi, vậy sau này cũng nhất định có thể ra tay với những gia tộc khác.”

“Tôi ngược lại muốn nhìn xem, các người có thể cao hứng bao lâu!”

Nói xong, ông ta bỗng nhiên đứng thẳng người, nhìn thẳng vào Lâm Mạc Huy.

“Lâm Mạc Huy, thắng làm vua thua làm giặc."

“Lần này chúng tôi thua, tôi nhận”

“Chuyện của con tôi, là tôi không biết dạy con, tôi cam nguyện chịu phạt”

“Cậu có chuyện gì cứ việc hướng vào nhà họ Phùng tôi!”

“Chẳng qua chuyện này không có quan hệ gì với những người khác ở nhà họ Phùng, tôi hy vọng cậu không tìm những người khác của nhà họ Phùng gây phiền phức!”

“Bằng không, chúng tôi cho dù có cá chết lưới rách cũng tuyệt đối không thỏa hiệp!”

Lâm Mạc Huy cười lạnh một tiếng: “Gia chủ nhà họ Phùng, đến lúc này còn nghĩ có thể nói chuyện ngang hàng với tôi sao?”

“Tôi đã nói qua, với những chuyện thương thiên hại lý mà con ông đã làm, nhà họ Phùng của ông nhất định phải xóa tên khỏi Hải Dương!”

“Bây giờ là thời điểm hoàn thành lời hứa.”

Nói xong, Lâm Mạc Huy trực tiếp vung tay lên: “Gia chủ nhà họ Vương, tôi hy vọng mười gia tộc lớn có thể xử lý thật tốt chuyện này!”

"Bằng không, những chuyện mà mười gia tộc lớn giúp đỡ nhà họ Phùng trước đây, chỉ sợ chúng ta cũng phải xử lý thật tốt.”

Vương Trùng Anh nhíu mày, ông ta vốn không có ý định nhúng tay vào chuyện này, muốn cho Lâm Mạc Huy cùng nhà họ Phùng liều mạng với nhau.

Nhưng hiện giờ Lâm Mạc Huy nhắc tới chuyện mười gia tộc lớn trợ giúp nhà họ Phùng lần trước, trong lòng ông ta lập tức luống cuống.

Đối với chuyện này, mười gia tộc lớn cũng đích xác được xem như là đồng lõa của nhà họ Phùng.

Nếu như chọc Lâm Mạc Huy, cậu ta

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.