Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 891: Một trận chiến giương oai




Lâm Mạc Huy đóng cửa phòng lại, lặng lẽ ăn một viên Khí Huyết Đan vào miệng.

Một trận chiến này, anh cũng đã chuẩn bị đã lâu rồi.

Tạo Hóa Quyết tăng tới tầng thứ tư đỉnh phong. Nếu là đơn đả độc đấu, anh đã có thể đánh bại Tần Vô Xá.

Bây giờ lại ăn vào Khí Huyết Đan, thực lực tăng gấp bội, đối phó với mười ba sát thủ kim bài này, anh rất có lòng tin!

Mà mười ba sát thủ kim bài này, sau khi tiến vào nhà liền trực tiếp chiếm cứ một vị trí có lợi nhất.

Sát thủ, am hiểu nhất chính là đánh lén.

Ở trong một không gian thu hẹp thế này, mười ba sát thủ tập kích một người, bọn họ chỉ cảm thấy đây chính là chuyện nghiền chết một con kiến mà thôi, căn bản không có bất cứ độ khó nào!

Lâm Mạc Huy quay đầu, ánh mắt đảo qua mười ba người này, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, là người đầu tiên nhào lên.

Ngoài phòng, đám người chỉ nghe được thanh âm ầm ầm truyền ra từ trong phòng.

Mười gia chủ gia tộc lớn hưng phấn mà xoa xoa tay. Dù sao theo như bọn họ nghĩ, mười ba sát thủ kim bài, chỉ giết một tên Lâm Mạc Huy, đó còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Lần trước thời điểm người của mười gia tộc lớn truy sát Lâm Mạc Huy, bọn họ đã hiểu rõ được thực lực của Lâm Mạc Huy rồi.

Đương nhiên, mọi người cũng không biết, Lâm Mạc Huy đã ăn Cửu Dương Phá Cảnh Đan, thực lực đã tăng vot.

Hơn nữa còn có Khí Huyết Đan, có thể trong một khoảng thời gian ngắn khiến thực lực tăng lên gấp mấy lần.

Bọn người Thái Tử dị thường khẩn trương, anh ta lặng lẽ lui về phía sau một chút, thấp giọng nói: “Mẹ nó, lát nữa nếu nghe thấy có gì không thích hợp, vậy dẫn người xông vào cho tôi!”

Một ông lão vội la lên: “Thái Tử, điều này... điều này không hợp với quy củ..."

“Người ta đã nói là đấu tay đôi, chúng ta lại nhúng tay..."

Thái Tử trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái: “Câm miệng!”

“Mẹ nó chứ quản quy củ với không quy củ làm gì!”

“Đó là anh em của tôi, nếu là cậu ta không ra được, hôm nay ông đây liền phá hủy toàn bộ mười gia tộc lớn ở Hải Dương!”

Gia chủ của mười gia tộc lớn ở bên cạnh đều nghe được, nhưng cũng không dám nói cái gì.

Không có cách nào, Thái Tử rất cường thế, không ai là không biết. Ai dám trêu chọc con nhện độc gần như biến thái này đây?

Chẳng qua, Vương Trùng Anh cũng lặng lẽ nháy mắt với người bên cạnh.

Nếu hôm nay Thái Tử muốn cứng rắn ra tay, vậy mười gia tộc lớn đều phải liều mạng mà cản bọn họ lại.

Đêm nay, chỉ cần giết chết Lâm Mạc Huy, như vậy là đại công cáo thành.

Mười phút trôi qua, tiếng động trong nhà vẫn vang lên không ngừng. Tất cả mọi người đều mở to hai mắt mà nhìn chăm chú vào cửa phòng kia.

Thái Tử lại càng kích động hơn, anh ta thậm chí còn chuẩn bị đi tới đẩy cửa phòng ra.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng lại từ từ mở ra.

Một thân ảnh cả người toàn máu đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.

Nhìn thấy người này, Vương Trùng Anh quả thực là quá đỗi vui mừng. Bởi vì, đây chính là một người sát thủ ông ta mời tới! Nói như vậy, Lâm Mạc Huy chết rồi?

Nhưng mà ngay tại lúc này, phía sau đi tới một người toàn thân đầy máu, trong tay anh cầm một thanh chủy thủ, trực tiếp cắt đứt cổ tên sát thủ này, sau đó ném hắn vào bên trong nhà.

Người máu đi ra, lau đi vết máu trên mặt, lộ ra diện mạo vốn có.

Chính là Lâm Mạc Huy!

Anh ném bỏ chủy thủ trong tay đi, cười ha ha: “Thật ngại quá, thắng hiểm rồi.”

Thái Tử nhìn thấy tình huống này thì sửng sốt một hồi lâu, sau đó đột nhiên nhảy lên hoan hô: “Làm tốt lắm!”

“Lâm Mạc Huy, cậu quả nhiên không để cho tôi mất mặt!” “Ha ha ha, đảm lão già kia, các người bây giờ còn muốn nói gì?”

chapter content

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.