Trang viên của Nam Bá Lộc, thành phố Hải Tân.
Trần Phước Nguyên đứng trước mặt Nam Bá Lộc, kể hết một lượt chuyện ở tỉnh với vẻ mặt nặng trĩu.
Nam Bá Lộc nghe tin Lâm Mạc Huy náo loạn ở tỉnh, bất chấp tất cả giết chết cậu Phùng thì không kiềm chế được, cười lên sảng khoái.
“Cậu nhóc này rất có nghĩa khí!”
“Đúng thật là con trai của vua phương Bắc Lâm Hoàng Bách, không làm mất uy danh bố của cậu ta.”
“Giao thành phố Hải Tân cho cậu ta xem như tôi đã không chọn nhầm người.”
Nam Bá Lộc vừa cười vừa nói.
Trần Phước Nguyên thì lại nói với vẻ mặt lo lắng: “Anh Lộc, Lâm Mạc Huy làm như thế đích thực là khiến chúng ta cảm thấy rất sảng khoái."
"Nhưng như vậy thì mười gia tộc lớn của tỉnh Hải Dương sẽ có lý do giết cậu ta!"
“Tôi mới nhận được tin gần như tất cả các cao thủ của mười gia tộc lớn của tỉnh Hải Dương đều đổ ra, dự định sẽ giết chết Lâm Mạc Huy bên ngoài thành phố Hải Tân.”
“Anh Lộc, nhiều người như thế, e rằng Lâm Mạc Huy... Lâm Mạc Huy sẽ khó chạy về lại được thành phố Hải Tân...”
Nam Bá Lộc cười lạnh lùng một cái rồi nói: “Không lo!”
“Những người đó muốn giết chết được Lâm Mạc Huy không phải chuyện đơn giản."
“Anh phải người giám sát chặt cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng phải biết được động tĩnh của mười gia tộc lớn ở tỉnh.”
“Còn nữa, đổ đầy nhiên liệu máy bay cho tôi.”
“Hừ, cũng nên chơi đùa với mấy lão già của mười gia tộc lớn này rồi.”
Trần Phước Nguyên vui mừng khôn xiết nói: “Anh Lộc, anh định sẽ đích thân ra tay sao?”
Nam Bá Lộc cười lạnh lùng rồi nói: “Có dự định đó.”
“Nhưng không thể nôn nóng.”
“Cho Lâm Mạc Huy một cơ hội, xem thử rốt cuộc dưới sự truy sát của mười gia tộc lớn, cậu ta có thể chạy được bao xa!”
“Hi vọng cậu ta sẽ không để tôi phải thất vọng!”
Nam Bá Lộc đứng trên ban công, phóng tầm mắt nhìn về hướng tỉnh Hải Dương, ánh mắt như sáng lên.
Trong lòng ông ta tràn đầy hi vọng với Lâm Mạc Huy.
Trên một con đường nhỏ hẻo lánh ở tỉnh.
Lâm Mạc Huy lái một chiếc xe máy cố hết sức phi như bay trên con đường nhỏ đó.
Anh đã đổi xe và thay đổi ngoại hình của chính mình rồi lái xe máy, tức tốc chạy về thành phố Hải Tân.
Anh biết rất rõ mình giết chết cậu Phùng tức là đã chọc vào ổ kiến lửa.
Nhất định người của mười gia tộc lớn của tỉnh Hải Dương sẽ dốc toàn lực truy sát anh.
Lúc này bất luận là máy bay hay là tàu hỏa thì anh cũng đều không thể đi được.
Thậm chí, đến cả lái xe hơi cũng sẽ bị người ta tìm ra nên anh chỉ đành đổi sang một chiếc xe máy vì đây là cách an toàn nhất.
Sự thật quả nhiên giống như những gì Lâm Mạc Huy đã tưởng tượng, người của mười gia tộc lớn ở tỉnh Hải Dương tạm thời vẫn chưa tìm ra được anh.
Trước thiên la địa vọng do mười gia tộc lớn của tỉnh Hải Dương bố trí, anh đã nhẹ nhàng ra khỏi thành.
Hơn nữa trên suốt đường đi, anh chỉ đi qua những con đường nhỏ không có camera giám sát.
Với tình hình đó thì mười gia tộc muốn tìm được anh cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Đương nhiên, đi xe máy cũng có nhược điểm, đó chính là tốc độ không nhanh.
Lâm Mạc Huy lái xe máy, chạy suốt một đêm nhưng vẫn chưa ra khỏi được phạm vi của tỉnh.
Sáng sớm, Lâm Mạc Huy đến một thị trấn nhỏ, anh đội mũ bảo hiểm, đi đến một quán bán đồ ăn sáng.
Lâm Mạc Huy tùy tiện ăn chút điểm tâm sáng rồi lại tiếp tục lên đường.
Kết quả, khi Lâm Mạc Huy vừa mới chạy xe ra khỏi thị trấn nhỏ đó thì đã phát hiện con đường trước mặt đã bị mấy chiếc xe hơi chắn ngang.
Mấy chiếc xe hơi đó kéo theo vật chắn đường, phong tỏa con đường đó lại, kiểm tra lần lượt từng người qua đường.
Bất luận là xe lớn, xe nhỏ hay xe máy, thậm chí đến cả người đi bộ đi ngang qua cũng bị lôi qua kiểm tra một lượt.
Lâm Mạc Huy hơi chau mày, xem ra mười gia tộc lớn đã mở rộng phạm vi kiểm soát.
Sớm biết thế này thì nhất định anh sẽ không đi con đường này.
Nhưng bây giờ đột nhiên quay đầu lại thì nhất định sẽ bị lộ.
Vì vậy anh chỉ có thể gồng mình lái xe máy chạy qua đó.
Lúc anh vừa mới đến thì đã có mấy người chặn anh lại.