Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 849: Tao là người đến lấy mạng chúng mày!




“Mẹ nó, có thể đừng chết không!” “Mày chết rồi, ông đây còn phải đền tiền nữa!”

Người đàn ông mắng một tiếng, đi qua thăm dò hơi thở của đứa trẻ, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, ông ta tát đứa trẻ một cách tàn nhẫn: “Coi như mày may mắn. “Đợi mày khỏe hơn chút, ông đây tiếp tục dạy dỗ mày!”

Những người bên cạnh người đàn ông không hề thấy ngạc nhiên đối với những chuyện như vậy.

Một người đàn ông có nốt ruồi đen trên khuôn mặt trong số đó vẫy tay nói: “Được rồi, đừng để đánh chết!” “Nếu chết rồi, ngay cả các cơ quan nội tạng cũng không bán được đâu!”

Chiếc xe tải lái vào sân, vài người từ trên xe đi xuống, chào hỏi những người ở trong sân, thuận tiện kéo theo mấy đứa trẻ trên xe xuống.

Người đàn ông nốt ruồi đen hỏi: “Hôm nay thuhoạch sao rồi?"

Người đàn ông từ trên xe tải đi xuống nói: “Thu hoạch được không tệ. “Có điều, hai đứa nhóc này, phải dạy dỗ chúng một trận!”

Người đàn ông nốt ruồi đen nói: “Sao vậy?"

Người đàn ông nói tiếp: “Mẹ nó, con nhóc này lại dảm lén đi lấy đồ ăn cho thằng nhóc kia ăn.” “Nếu như bị người ta phát hiện thì không phải coi như xong sao?” “Hơn nữa, tôi nghe nói, hôm nay có một người tiêu tiền như nước, cho nó mấy triệu” “Nhưng nó không cần, lại còn trả lại người ta?” “Nói như vậy chẳng phải thiếu đánh sao?"

Người đàn ông có nốt ruồi đen nghe vậy, lập tức tức giận, hét lên: “Chết tiệt, con nhãi này, không muốn sống nữa đúng không?” “Treo nó lên cho tạo, hôm nay ông đây phải đánh chết nó.

Cô bé trực tiếp bật khóc, quỳ xuống đất, ôm chân người đàn ông có nốt ruồi đen: “Chú ơi, chủ, cả ngày hôm nay em ấy chưa được ăn, cháu mới cho em ấy ăn, cháu không dám nữa đâu. "Chú tha cho cháu đi.”

Cô bé khóc lóc cầu xin tha thứ, cậu nhóc kia cũng bò đến, ôm chân của người đàn ông nốt ruồi đen cầu xin.

Người đàn ông nốt ruồi đen một chân đá bay cậunhóc: "Mày cút ra!” “Còn dám cầu xin cho nó? Ông đây một lát nữa đánh cả mày.”

Nói rồi, người đàn ông một tay dẫn theo cô bé, một tay dẫn theo cậu bé, treo cả hai lên cái kệ phía bên kia.

Cậu bé bị dọa đến mức khóc lóc không ngừng, cô bé ngược lại dũng cảm an ủi cậu bé: "Em trai, đừng sợ, có chị ở đây.” “Chú ơi, chú đánh cháu đi, đừng đánh em ấy, có được không?”

Người đàn ông nốt ruồi đen khinh bỉ nói: “Mày tưởng mày là ai?" “Mày nói đánh ai thì tao phải đánh theo sao?” “Ông đây cứ đánh cả hai đứa mày!”

Tiếp theo, người đàn ông thuận tay cầm lấy cây roi bên cạnh, hung hăng quất về phía hai đứa trẻ.

Nhìn thấy cây roi này giáng xuống người mình, cô bé lại dũng cảm ngả về phía trước một chút, muốn dùng cơ thể mình để chắn cho em.

Chính vào lúc này, một bóng người nhảy qua bức tường, trực tiếp bắt lấy cây roi.

Người này chính là Lâm Mạc Huy.

Giờ phút này, hai mắt anh đỏ bừng, tiếng hô hấp nặng nề, khí thế trên người dâng trào, cả người giống như dã thú đang lao vào cắn người.

Mọi người trong sân đều sửng sốt, người đàn ông nốt ruồi đen giận dữ mắng: "Mẹ nó, mày là ai?”

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.