Vương Bồi Đức liếc nhìn Thái Tử một cái, lạnh giọng nói: “Ôi, tao còn tưởng là ai, hóa ra là con trai của người giúp việc nhà chú tao!” “Sao nào, chạy tới đây, dựa vào thanh thế của chú tôi giễu võ dương oai tới tận đây rồi?"
Thái Tử cực kì giận dữ: "Tên họ Vương kia, con mẹ mày nói chuyện cho cẩn thận!" "Nếu không phải nhìn ở phần Tiết Ngũ Gia đối xử với tao không tồi, ông đây sớm đã giết con mẹ mày rồi!"
Vương Bồi Đức cười ha ha. "Giết tao? Chỉ dựa vào mày?" "Tên họ Trương kia, ông đây không sợ nói cho mày biết, cả nhà chúng mày, ở trong mắt tạo đều chỉ là rác rưởi!" "Còn con mẹ mày tự xưng mình là Thái Tử?" "Mày nghe rõ cho tạo, cậu của mày, còn cả con mẹ đĩ của mày kia nữa, đều là người hầu của nhà tao!""Mày, đến xách dép cho lão tử cũng không xứng!" Thái Tử trực tiếp giận dữ, chỉ thắng vào Vương Bồi Đức quát: "Đệch mợ, mày dám mắng mẹ tao?" "Hôm nay tao không giết mày không được!" Vương Bồi Đức cười lớn ha ha, giơ cổ ra: "Muốn giết tao?" "Đến đây đến đây đến đây, chém vào chỗ này này." "Chỉ cần mày dám động vào người ông một chút thì coi như mày có bản lĩnh!"
Thái Tử vừa định ra tay, lại bị vài người ở đẳng sau trực tiếp ngăn lại. "Thái Tử, đừng kích động." "Đây là trò khích tưởng của hắn ta, chính là cố ý kích động anh ra tay đây."
Một ông lão thấp giọng nói.
Thái Tử tức giận cực kì. "Kích cái rắm!" "Tôi mà sợ nó sao?" "Hôm nay nếu như tôi không giết nó, sau này tôi còn có mặt mũi sống sao?"
Ông lão thấp giọng vội vàng nói: "Thái Tử, không phải là anh không biết, Tiết phu nhân luôn muốn đổi phó với các người." "Nếu như anh ra tay rồi, Hỏa Gia và Độc Trị Chu sẽ phải rước họa Thái Tử tức đến toàn thân run bần bật, anh ta cũng hiểu tình hình ở trong đó. Nhưng ngụm khí này sao anh ta có thể nhịn xuống được!?Đúng lúc này, Lâm Mạc Huy đột nhiên xông ra.
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lâm Mạc Huy trực tiếp giơ ra một quyền đấm lên mặt của Vương Bồi Đức.
Vương Bồi Đức chỉ là một tên công tử ăn chơi, học qua vài hôm quyền cước mèo cào, sao có thể so được với thực lực của Lâm Mạc Huy.
Một quyền này đánh cho hắn ta trực tiếp nổ đ đóm mắt, ngã lăn ra đất không dậy nổi.
Đám người phía sau Vương Bồi Đức lập tức hỗ hào nhau, có hai người đàn ông xông lên muốn cứu Vương Bồi Đức.
Mà Lâm Mạc Huy lại thuận tay kéo Vương Bồi Đức dậy, lấy một cây ngân châm nhằm chuẩn vào huyệt Thái Dương của hắn ta, lớn tiếng nói: "Không muốn để hắn ta chết thì đứng sang một bên cho ông!"
Vài người phía sau như hổ rình mồi, trong đó có một người cắn răng nói: "Thắng nhãi kia, tôi cảnh cáo cậu." "Đây là cháu trai của Tiết Ngũ Gia!" "Cậu dám làm anh ấy bị thương, cả Nam Cảnh đều tuyệt không có chỗ cho cậu sống!"
Lâm Mạc Huy không nói gì, chỉ là năm cánh tay của Vương Bồi Đức lên, trực tiếp một quyền đấm gãy cánh tay của hắn ta.
Vương Bồi Đức kêu thảm một tiếng, đám người phía sau cực kì giận dữ.
Người đàn ông đó quát: "Cậu đây là đang khiêu chiến Tiết Ngũ Gia sao?"Lâm Mạc Huy lạnh giọng nói: "Thật ngại quá, Tiết Ngũ Gia nhờ một người bạn của tôi, đã từng nói với tôi một cậu." "Lúc đó ông ta nói, chuyện của người trẻ tuổi, thì để người trẻ tuổi tự mình giải quyết "Tôi nghĩ, Tiết Ngũ Gia, chắc là sẽ không để ý chút chuyện này giữa tôi và cháu trai ông ta đâu nhỉ?" Người đàn ông ngày ra một lát, lập tức giận dữ nói: "Cái rắm!" "Tiết Ngũ Gia lúc nào nói qua lời này?" "Người bạn chó chết của cậu ở đâu ra, vậy mà lại dám tự ý truyền lời của Tiết Ngũ Gia?"
Lâm Mạc Huy nhìn hắn ta, từng câu từng chữ nói: "Người bạn đó của tôi, tên là Nam Bá Lộc!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao.
Nam Bá Lộc, vậy mà lại là bạn của Lâm Mạc Huy?
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, lập tức cười lạnh nói: "Tiểu tử từ đầu ra, không biết trời cao đất dày, lại dám nói lời ngông cuồng như vậy!" "Hơ hơ, Nam Bá Lộc là bạn của cậu?"
Thái Tử đi ra, cười lạnh nói: "Cậu ấy không lừa anh!" "Nam Bá Lộc, quả thực là bạn của cậu ấy!" "Hơn nữa, Tiết Ngũ Gia, quả thực từng nói những lời này với Nam Bá Lộc." "Ê, vừa nãy anh vừa nói người bạn chó chết gì cơ?" "Hơ, gan anh cũng không nhỏ nhỉ, dám sỉ nhục
Nam Bá Lộc như thế?"