Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 762: Ông đây phục cậu rồi




Lâm Mạc Huy lúc này, khiến mọi người đều sững sờ. Tổng Lan Ngọc thậm chí còn mở to đôi mắt đẹp của mình, nhìn Lâm Mạc Huy với vẻ mặt không thể tưởng tượng được nổi.

Ai cũng không ngờ được rằng, Lâm Mạc Huy vậy mà lại tự đâm mình một đạo dứt khoát như vậy.

Lúc này, mắt của cô ta đỏ hoe, tim của cô ta cũng giống như là bị thứ gì đó nắm chặt lấy.

Nếu nói, trước đây, cô ta chỉ là hâm mộ Lâm Mạc Huy.

Nhưng mà, vào lúc này, cô ta đã thực sự sa vào rồi.

Người đàn ông này, ân oán đúng sai đều phân minh rõ ràng, có tình có nghĩa có trách nhiệm!

Trên thế giới, còn có ai có thể so sánh với anh chứ?

Khuôn mặt Thái Tử hiện ra có chút bối rối, anh ta không ngờ được rằng, Lâm Mạc Huy vậy mà lại dứt khoát như vậy.

Nhìn thấy máu túa ra từ vết thương, lông mày anh ta từ từ cau lại.

Loại đau đớn này, không phải người bình thường có thể chịu được a!

Thấy thái Tử không nói gì nữa, Lâm Mạc Huy liền rút con dao găm ra, trực tiếp lại đâm một dao vào chỗ khác. "Đây là dao thứ hai!”

Sau đó, Lâm Mạc Huy lại lần nữa rút dao găm ra, vừa chuẩn bị định đầm xuống lần nữa.

Đúng lúc này, Thái Tử đột nhiên ra tay, nắm lấy cổ tay của anh.

Đôi mắt của Thái tử như ngọn đuốc, nhìn chăm chăm Lâm Mạc Huy.

Một lúc sau, Thái tử thở dài: “Lâm Mạc Huy, đời này của ông đây, chưa từng bao giờ phục ai!” “Nhưng lần này, ông đây đã phục cậu rồi!” “Được rồi, vì hai nhát dao đó của cậu, mạng chó của "Nhưng mà, nếu như tôi đã giữ lại cho cậu một dao, thì người này, tôi không cần nữa!” tôi nhất định phải lấy xuống chút gì đó từ trên người của người này!” “Người đầu, chặt một cánh tay của ông ta!”

Thuộc hạ của Thái tử lao đến, đem Hồ Vĩnh Văn ấn xuống đất, kiên quyết chặt đứt cánh tay của ông ta.

Lâm Mạc Huy không có ngăn cản, loại người như Hồ Vĩnh Văn, nên dạy cho ông ta một bài học.

Về phần Tổng Lan Ngọc, cô ta luôn ngày ngốc nhìn Lâm Mạc Huy, hoàn toàn quên mất người cậu đó của mình.

Thái tử nhìn cánh tay của Hồ Vĩnh Văn bị chặt đứt, biểu cảm trên gương mặt anh ta cuối cùng cũng dịu đi. Anh ta vỗ vai Lâm Mạc Huy: “Chết tiệt, cậu là tên khốn kiếp, hại ông đây đêm nay không thể giết người, thật là khó chịu mà!”

Vết thương của Lâm Mạc Huy bị tác động, cơn đau khiến nét mặt anh co rúm lại.

Nhưng anh vẫn nhếch mép cười: “Giết người lại không phải là chuyện tốt đẹp gì cả.” “ít giết vài người, vậy thì có thể làm việc thiện mà tích đức.”

Thái tử xua tay: “Cút một bên đi.” “Ông đây với cậu không giống nhau, nếu tôi nhìn ai không thuận mắt, tôi nhất định sẽ giết người đó. “Được rồi, ông đây cũng không muốn nói lời vô ích với cậu nữa.” “Chuyện này, cứ giải quyết thế này đi.” “Ông đây trở về thành phố Hải Phòng” “Cậu khi nào đến thành phố Hải Phòng, thì tìm ông đây chơi. “Ở trên đất thành phố Hải Phòng đó, ai dám không cho cậu thể diện, cậu nói cho tôi biết, ông đây sẽ đem người bào hết phần mồ mả tổ tiên của kẻ đó!”

Thái tử nói xong, bản thân tự bật cười lớn ha ha.

Anh ta lại vỗ mạnh vào vai Lâm Mạc Huy, trên mặt hiếm thấy có chút nghiêm nghị hơn: “Lâm Mạc Huy, cậu phải sống thật tốt vào!” “Người khiến cho ông đây bái phục không nhiều, cậu đừng để ông đây phải thất vọng đó!”

Lâm Mạc Huy nở nụ cười: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ tới thành phố Hải Phòng tìm anh uống rượu!

Thái tử cười lớn, đem thuộc hạ của mình nghênh ngang mà rời đi.

Khi ra đến cửa, Thái tử đột nhiên nói: “À, đúng rồi, hãy ra sân sau xem xem”. “Tôi để lại cho cậu một món quà nhỏ”

Lâm Mạc Huy vô cùng kinh ngạc: “Quà gì?” Thái tử chỉ cười mà không nói, đem theo người của mình rời đi.

Anh ta vừa đi, Lâm Mạc Huy cuối cùng không chịu được nữa.

Thân thể của anh lắc lư, trực tiếp ngã xuống đất. Tổng Lan Ngọc kêu lên, vội vã chạy đến, ôm Lâm Mạc

Huy vào lòng.

Hổ Đông An vốn dĩ muốn giúp đỡ, nhưng nhìn thấy điệu bộ này, cuối cùng vẫn là không ra tay. “Lâm Mạc Huy, Lâm Mạc Huy, anh như thế nào rồi?

Anh đừng làm tôi sợ!”

Tổng Lan Ngọc khóc nức nở.

Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Tôi...tôi không sao... “Chỉ là mất nhiều máu, có chút chóng mặt” “Hổ Đông An, lấy lọ sứ trong túi của tôi ra đây, đưa cho tôi một viên thuốc.”

Hổ Đông An muốn ra tay, nhưng mà Tổng Lan Ngọc đã nhanh hơn một bước, thò tay vào túi quần của Lâm Mạc

Huy.

Trong ngày nắng nóng kinh khủng này, Lâm Mạc Huy chỉ mặc một cái quần mỏng.

Tổng Lan Ngọc lại đưa tay vào, gần như nắm lấy cái đùi của Lâm Mạc Huy, khiến cho Lâm Mạc Huy suýt ngất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.