*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rạng sáng lúc hai giờ, Lâm Mạc Huy đi ô tô từ xa chạy tới gần trang viên nhà họ Lưu.
Anh giấu xe trong một khu rừng nhỏ cách trang viên nhà họ Lưu khoảng hai dặm đường, sau đó thay một bộ quần áo đi đêm, lặng yên không một tiếng động vội vàng chạy về phía trang viên nhà họ Lưu.
Lúc này sự ồn ào ở nhà họ Lưu rốt cuộc cũng dừng lại.
Lưu Nhiên Huy đã dẫn theo thân tín của Lưu Thiên Anh đi ra ngoài vây bắt Thanh Mây rồi.
Những người còn lại trong nhà họ Lưu đa số
đều đang ngủ, bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh. Đương nhiên ở trong một gia tộc lớn như nhà họ Lưu thì cho dù là buổi tối cũng có người đi tuần
tra.
Lâm Mạc Huy đi vào tường viện bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên.
Cái tường viện này chiều cao xấp xỉ một trượng, người bình thường cho dù muốn phóng qua cũng không dễ dàng gì.
Nhưng cái này đối với anh mà nói quả thực dễ như trở bàn tay.
Anh chạy bước nhỏ lấy đà rồi nhảy lên cao hơn một mét, thuận thế đạp lên trên tường một bước, cả người mượn lực lại nhảy lên cao thêm nửa mét, với tay ngay lập tức năm được bờ tường. Tiếp theo anh thuận thể dùng thêm sức, cả người nhanh chóng bay qua tường viện, rơi vào bãi cỏ bên trong sân.
Bề mặt thảm cỏ ở đây rất dày, cho dù anh có rơi xuống đất cũng không phát ra tiếng động gì lớn.
Nhưng mà anh vừa đáp xuống không bao lâu bỗng có hai bóng đen đột nhiên về tới.
Đây là hai con chó dữ được nuôi bởi nhà họ
Lưu, chuyên môn dùng để giữ sân nhà.
Loại chó dữ này cũng đã được huấn luyện một cách chuyên nghiệp.
Cho dù phát hiện có người tiến vào thì chúng cũng sẽ không phát ra động tĩnh gì, mà lặng lẽ tới đây đột kích người.
Tục ngữ nói chó cần người thường không sửa chính là muốn nói đến giống chó này.
Mấy năm trước có kẻ không có mắt muốn tiến vào nhà họ Lưu ăn trộm đồ, kết quả sống sờ sờ bị cần chết.
Hai con chó xông đến cực nhanh, trực tiếp nhào lên người của anh.
Mà phản ứng của anh cũng vô cùng mau lẹ, ôm lấy cổ một trong số hai con chó đó, kẹp lại nó thật mạnh.
Lúc này, một con chó khác lập tức hung hăng cắn vào mắt cá chân của anh.
Lâm Mạc Huy té xuống đất, nhằm vào giữa cằm con chó còn lại đá mạnh một cái.
Con chó ngay lập tức bị đá bay lên, tiếng sủa còn chưa kịp phát ra đã bị một chân của anh trực tiếp đã chết.
Đồng thời, anh thuận tay ôm lấy đầu con chó ban nãy dùng sức vặn một cái, hoàn toàn giải quyết xong con chó còn lại.
Anh còn chưa kịp đứng thẳng người, bên cạnh lại có hai con chó khác nhanh chóng chạy tới.
Lâm Mạc Huy xém chút nữa đã chửi ầm lên, nhà họ Lưu này... ngược lại nuôi chó cũng không ít đâu nhỉ!
Nhưng mà anh bây giờ đã có chuẩn bị, sẽ
không làm chậm trễ thời gian. Tay phải lấy ra hai cây kim bạc, cùng một lúc phóng ra, trực tiếp ghim vào trong đầu hai con chó kia.
Hai con chó đồng thời ngã xuống mặt đất, chết thảm ngay tại chỗ.
Anh rút kim bạc ra, không thèm để ý tới bốn
con chó nọ, lặng lẽ đi tới căn biệt thự ở chính giữa.
Nhìn xung quanh không có ai, Lâm Mạc Huy lập tức móc ra hai cái bình nhỏ để trên người. Vừa mở bình ra, một làn sương mù nhàn nhạt nhẹ nhàng bốc lên, dần dần lan tỏa ra ngoài không khí.
Làm xong hết thảy, anh mới thu hồi bình lại.
Lâm Mạc Huy cũng không có nôn nóng muốn rời khỏi mà đi tới một cái gác nhỏ ở bên trong.
Dựa vào tin tức ban nãy Phương Ngọc Đức cung cấp cho anh thì cái gác nhỏ này chính là chỗ ở của Lưu Thiên Quang.
Anh lẻn vào bên trong gác nhỏ, chuẩn bị đi thăm dò sơ qua một chút, nhìn xem có thể thu được tin tức gì hay không?
Nhưng mà vừa mới tiến vào phòng khách, anh lập tức nghe được tiếng thở dốc của một người đàn ông.
Anh nhíu mày, cẩn thận nhìn qua.
Trong bóng tối trên ghế sofa, Lưu Thiên Quang toàn thân cởi trần, ôm lấy một cái gối đầu, không ngừng làm cái loại chuyện tục tĩu kia.
Mà ở trên ghế sofa bên kia còn có một người