Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 511: Vì sao có một số người ngay cả chút tình người cũng không có?




Phương Như Nguyệt trong lúc nhất thời cứng miệng. Bà ta và Hứa Đình Hùng nhìn nhau một cái, cả hai đều im lặng không nói gì.

Lần này, hai người ai cũng thua mất ba mươi lăm tỷ, không ai nói được ai

Một lúc sau, Phương Như Nguyệt thấp giọng nói: "Haiz, quên đi, tiền không còn, người bình an là tốt rồi. Bất kể như thế nào, ngàn vạn lần không được để Thanh Mây biết những chuyện này!

Hứa Đình Hùng trợn mắt: "Tiền của tôi thì không sao, tiền của bà đã sớm bị lộ! Chuyện này nếu để cho hội đồng quản trị biết, hiệu thuốc của chúng ta có thể sẽ bị diejp tiệm! Để tôi xem, dù sao Kiến Đình cũng đã giúp bà che giấu, thôi thì cứ như vậy đi." “Nhưng, vẫn là câu nói kia, không được để bọn họ đi kiểm tra các tài khoản của công ty xây dựng. Nếu không, bất kỳ ai trong chúng ta cũng sẽ phải trả lại số tiền đó, sau này chắc cũng đừng mơ thấy được khoản tiền nào!”

Phương Như Nguyệt dùng sức gật đầu, bà ta cũng nghĩ như Hứa Đình Hùng.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Phương Như Nguyệt đột nhiên vang lên.

Bà ta cầm điện thoại lên nhìn một cái, chân mày lập tức nhíu lại, là số của Phương Như Linh.

Hứa Đình Hùng liếc nhìn rồi tức giận nói: “Nó lại gọi điện tới làm gì? Bà đừng có nghe"

Phương Như Nguyệt thở dài: “Được rồi, nghe nó một chút thôi cũng được! Dù sao thì nó cũng là em gái của tôi!”

Phương Như Nguyệt nghe điện thoại, tiếng khóc nức nở của Phương Như Linh vang lên từ đầu dây bên kia: “Chị, chị ra ngoài một lát được không, em muốn gặp chị Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Phương Như Nguyệt sững sờ "Em đang ở đâu?”

Phương Như Linh: "Em đang đứng trước cổng khu dinh thự Thịnh Vượng, bảo vệ không cho em vào. Chị, em ở thành phố Hải Tân chỉ có chị là người thân duy nhất.

Phương Như Nguyệt đột nhiên mềm lòng: “Em chờ đó, chị sẽ kêu bảo vệ cho em vào... Bà ta chưa kịp nói xong, Hứa Đình Hùng đã trực tiếp vỏ bàn: “Bà dám cho bà ta vào thử xem! Chỉ cần bà ta dám bước vào đây, tôi sẽ lấy dao chém chết bà ta!"

Phương Như Nguyệt sửng sốt, vội vàng nói: “Chờ một chút, chị... chị đi ra ngoài gặp em!” Hứa Đình Hùng tức giận: “Bà cũng không được phép đi ra ngoài!”

Phương Như Nguyệt trừng mắt nhìn ông ta: "Hứa Đình Hùng, ông đủ rồi đấy! Đó là em gái ruột của tôi, tôi đi ra ngoài một lát thì có chuyện gì hả? Ông cái con người này, làm sao ngay cả một chút tình thương cũng không có thế?”

Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Nếu em gái bà có tình người, thế thì hôm nay là ai kiện bà ra tòa thế? Bà còn không hiểu cô ta muốn cái gì sao? Hôm nay kiện bà, cơ bản là vì muốn lừa tiền. Không lừa được, hiện tại liên tới đây kêu oan, giả bộ đáng thương, cầu xin bà cho tiền. Phương Như Nguyệt ơi là Phương Như Nguyệt, bà rốt cuộc muốn cô em gái thân yêu kia của bà giảm cho bà mấy phát mới chịu tỉnh ngộ hả?" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Phương Như Nguyệt nhíu mày một cái, khoát tay: “Được rồi, tôi biết rồi! Tôi nhìn rồi nghĩ cách

Phương Như Nguyệt đi ra cổng khu biệt thư, thấy Phương

Như Linh và Ngô Phi Điệp đang đứng trong góc. Bảo vệ oai phong lầm lẫm đứng ở cửa nhìn chằm chằm, không cho bọn họ bước vào trong. “Mẹ, dì hai đến rồi!” Ngô Phi Điệp vội la lên.

Phương Như Linh vội vàng chạy tới: “Chị hai, chị ra rồi! Chị hai, chị hãy giúp bọn em với...

Vừa nói, Phương Như Linh trực tiếp khóc lên.

Ngô Phi Điệp cũng tỏ vẻ vô cùng đáng thương: "Dì hai, thực xin lỗi, con biết lỗi rồi. Con không nên nói dối, con không nên gạt dì. Dì đối xử với con tốt như vậy nhưng con lại làm cho di thất vọng, là lỗi của con. Dì cứ yên tâm, sau này con nhất định sẽ không bao giờ nói dối nữa, cũng sẽ không bao giờ lừa gạt di nữa l

Nếu là trước đây, Phương Như Nguyệt nhất định sẽ cảm thấy mềm lòng khi nghe những lời này. Tuy nhiên, sau những sự kiện ngày hôm nay, Phương Như

Nguyệt đã vô cùng tuyệt vọng với cái gia đình này.

Bà ta nhíu mày nhìn Phương Như Linh: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị làm sao mới giúp được em?” Phương Như Linh vội vàng nói: “Chị hai, bọn em... bọn em đã bàn bạc với gia đình của những người chết. Chỉ cần bối thường tiền bạc, bọn họ... bọn họ nguyện ý bỏ qua cho Tân Bình, nhiều nhất chỉ cần ngồi tù vài năm. Chị hai, chị chị cho bọn em vay một ít tiền, trước đưa tiền bồi thường có được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.