Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 339: Nắm tay sẽ không mang thai đầu




Cuối cùng, hai người vẫn là lấy hai phòng. Vẻ mặt Hạ Vũ Tuyết không vui nói: "Đi ra bên ngoài thế này, chúng ta không thể tiết kiệm tiền một chút sao?" “Mỗi phòng này là gần một triệu, lấy một cái là được rồi, cần gì phải lấy tận hai cái vậy!”

Lâm Mạc Huy xám xịt cả mặt mũi, anh đột nhiên phát hiện, đi cùng với Hạ Vũ Tuyết đến chỗ này, đúng là chẳng phải việc gì tốt.

Lúc ăn cơm tối tại khách sạn, Hạ Vũ Tuyết cũng giới thiệu qua về tình hình ở trại Ngô cho Lâm Mạc Huy biết.

Chỗ này, không chỉ có chợ đen, mà hơn hết, còn là nơi hội tụ của đủ loại người từ ba tỉnh đổ về.

Chương 339: Nắm tay sẽ không mang thai đầu

Cuối cùng, hai người vẫn là lấy hai phòng. Vẻ mặt Hạ Vũ Tuyết không vui nói: "Đi ra bên ngoài thế này, chúng ta không thể tiết kiệm tiền một chút sao?" “Mỗi phòng này là gần một triệu, lấy một cái là được rồi, cần gì phải lấy tận hai cái vậy!”

Lâm Mạc Huy xám xịt cả mặt mũi, anh đột nhiên phát hiện, đi cùng với Hạ Vũ Tuyết đến chỗ này, đúng là chẳng phải việc gì tốt.

Lúc ăn cơm tối tại khách sạn, Hạ Vũ Tuyết cũng giới thiệu qua về tình hình ở trại Ngô cho Lâm Mạc Huy biết.

Chỗ này, không chỉ có chợ đen, mà hơn hết, còn là nơi hội tụ của đủ loại người từ ba tỉnh đổ về. trại Ngô mà xử lý!

Đúng là bởi vì những quy tắc ấy, mà làm cho tình hình trật tự của trại Ngô trở nên tốt hơn nhiều, cũng không xảy ra giết người cướp của nữa.

Cái chợ đen này, cũng càng ngày càng phát triển.

Trại Ngô từ một cái thân núi vắng vẻ, cũng có thể trở thành chốn phồn hoa nhận nhịp như thế, việc này cùng với sự xuất hiện của Lâm Chiêu, chính là mối quan hệ không thể tách rời.

Mà người tên Lâm Chiêu này cũng thật là một kẻ có đầu óc kinh doanh.

Mới đầu trại Ngô chỉ là một cái chợ đen, mọi người đều tùy ý mở quầy bán hàng hóa ở đầu đường.

Về sau, Lâm Chiêu đã thống nhất lại toàn bộ thị trường, trại Ngô mỗi tháng mở ba ngày, trong ba ngày này, toàn bộ đồ vật trên trời dưới bể, đều sẽ được bày bán ở thị trường ngầm này của Lâm Chiêu.

Đồng thời, vì để thu hút khác, cũng sẽ có một ít hoạt động kích thích giải trí.

Đua ngựa, đua chó, quyền anh, đều có ở thị trường ngầm này.

Cho nên, về sau trại Ngô đã không còn đơn thuần là một khu chợ đen nữa.

Chỉ riêng những trận đấu quyền anh được tổ chức ngầm ở đây, mỗi tháng cũng đã thu hút được không ít ông lớn.

Lâm Mạc Huy nghe xong, cảm thấy cũng đã quen thuộc với trại Ngô hơn một ít. “Cái chỗ trại Ngô này, không phải là người nhà họ Ngô tương đối nhiều sao?" “Làm sao mà một kẻ khác họ lại nằm được nơi này trong tay?”

Lâm Mạc Huy ngạc nhiên nói.

Hạ Vũ Tuyết: “Cái người tên Lâm Chiêu này, cũng không phải là người gốc trại Ngô, mà là từ nơi khác lưu lạc tới.” “Sau đó kết hôn với một cô gái thuộc gia tộc lớn ở trại Ngô, về sau mới từng bước một vùng dậy.” Lâm Mạc Huy kinh ngạc: “Một người ngoài, vậy mà có thể khống chế được trại Ngô, đây cũng không phải là việc dễ dàng!

Hạ Vũ Tuyết nhếch miệng: “Đây cũng chỉ là một vùng đất nhỏ bé, có lẽ cũng không mấy khó khăn.

Lâm Mạc Huy không nói lý với cô ấy, con gái đâu hiểu được mấy chuyện này.

Nhưng mà, Lâm Mạc Huy biết rất rõ, tại vùng đất béo bở này, không biết có bao nhiêu ông lớn muốn vươn tay vào xâu xé.

Lâm Chiêu có thể dung thân phận là một người khác họ mà khống chế được trại Ngô, tuyệt đối không phải dễ dàng.

Ăn cơm xong, Lâm Mạc Huy lại để cho Hạ Vũ Tuyết đưa mình ra chợ nhìn xem.

Ngày mai mới là thời điểm chợ đen mở cửa, nhưng mà, hôm nay sẽ có những người đến trước bày hàng.

Đi ra khỏi khách sạn, Hạ Vũ Tuyết rất tự nhiên mà dắt tay Lâm Mạc Huy, giống như là một đôi tình nhân vậy.

Ngược lại, Lâm Mạc Huy càng sợ hãi, giống như là vừa chạm phải điện, vội càng rụt tay trở về, nhét vào bên trong túi áo.

Mắt Hạ Vũ Tuyết liếc nhìn anh: “Anh sợ cái gì hả?" “Vợ của anh cũng sẽ không theo tới tận đây, cầm tay thôi mà cũng không được nữa?" “Cũng đâu có mang thai được!” “Thế nào, chột dạ hả?" “Có phải là anh cũng có chút ý đồ với tôi đúng không?"

Lâm Mạc Huy xám xịt mặt mày, còn bé này, càng ngày càng láo lều.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Mạc Huy,

Hạ Vũ Tuyết vậy mà càng tỏ ra đắc ý. Giống như là trêu đùa Lâm Mạc Huy như vậy, có thể làm cho cô ấy rất vui vẻ.

Năm phút sau, hai người họ đã đến được khu chợ của Lâm Chiêu.

Cái khu chợ này, kỳ thật chính là một mảnh sân bãi lộ thiên.

Bốn phía bị hàng rào quây lại, bên trong khá là đơn sơ.

Nhưng mà, hiện tại trong chợ cũng đã có rất nhiều người.

Có những du khách một mình lén lút thậm thụt.

Cũng có những đôi tình nhân, bạn bè đi với nhau.

Còn có mấy người bụng phệ, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp cùng với những tên vệ sĩ cao lớn thô kệch. “Tới nơi này, ngoại trừ một ít người mua và kẻ bán hàng, còn có cả du khách.

Hạ Vũ Tuyết giải thích.

Lâm Mạc Huy kinh ngạc: “Còn có cả du khách?"

Hạ Vũ Tuyết gật đầu: “Đương nhiên là có. “Lúc trước không phải là tôi đã nói cho anh rồi sao, nơi này, sau khi bị Lâm Chiêu thiết lập quy tắc, thì có không ít người tới nơi này để đua chó, đánh quyền anh. “Hiện tại, mấy người có chút tiền đều ưa mấy trò kích thích này." “Có trận đấu như vậy, tự nhiên sẽ hấp dẫn không ít du khách." “Bằng không thì, mấy người ở đây, làm sao mà kiếm ra tiền?”

Lâm Mạc Huy nhíu mày, đối với những chuyện như đua chó hay đánh quyền anh này, anh cũng chẳng có chút gì hứng thú.

Hạ Vũ Tuyết nhìn thấy biểu cảm của Lâm Mạc Huy không đúng lắm, cũng chẳng nói thêm gì.

Kỳ thật trước kia cô ấy đã tới nơi này rất nhiều lần, trong đó còn có hai lần, là cô ấy không đi cùng với ông nội mình.

Lúc đó suy nghĩ của cô ấy, cũng chính là chạy đi tìm kiếm sự kích thích.

Bằng không thì, đối với nơi này, cô ấy cũng sẽ chẳng quen thuộc được như vậy.

Hai người đi thẳng về phía trước, trên đường, Lâm Mạc Huy không ngừng chú ý tới những người xung quanh.

Tuy là ngày mai mới mở chợ, nhưng hôm nay đã có không ít người mang hàng hóa đến bày biện.

Như vậy thì ngày mai, sau khi khai trương xong thì có thể nghỉ tay sớm hơn một chút. Lâm Mạc Huy đi một lượt, đúng là đã tìm được vài món hàng tốt.

Anh ghi nhớ vị trí của những người này, chuẩn bị ngày mai mở chợ sẽ đến mua những món đồ đó.

Đến lúc quay trở về, bọn họ có thoảng gặp qua một đoàn người.

Một cô gái trong đó bỗng ồ lên một tiếng, quay đầu lại hỏi đầy ngạc nhiên: “Lâm Mạc Huy?” lại.

Lâm Mạc Huy dừng bước, quay đầu nhìn

Cô gái kia nhìn Lâm Mạc Huy, ngạc nhiên hỏi: “Anh là Lâm Mạc Huy?”

Lâm Mạc Huy gật đầu, anh cũng đã nhận ra cô gái này, tên là Triệu Nhã, là bạn thời đại học của Hứa Thanh Mây.

Thời điểm mà Hứa Thanh Mây lên đại học, là bạn cùng phòng của Triệu Nhã.

Cái cô Triệu Nhã này, trong nhà cũng gọi là có chút tài sản.

Quan trọng hơn cả, cô ta chính là em họ của Thôi Nguyên Vũ!

Lại nói đến việc Hứa Thanh Mây và Thôi Nguyên Vũ quen biết nhau, cũng là do Triệu Nhã này tác hợp.

Hứa Thanh Mây đã muốn kết hôn cùng với Lâm Mạc Huy rồi, mà Triệu Nhã còn tìm tới Hứa Thanh Mây mấy lần, muốn thuyết phục cô đá Lâm Mạc Huy đi, về một nhà với Thôi Nguyên Vũ.

Về sau sự việc không thành, cô ta tuy có đến tham dự hôn lễ nhưng từ đầu đến cuối đều không cho Lâm Mạc Huy lấy một cái nhìn thiện ý.

Vài năm nay, việc mấy người bạn học của Hứa Thanh Mây chế nhạo Lâm Mạc Huy, phần lớn đều xuất phát từ Triệu Nhã mà ra.

Nghe nói về sau Triệu Nhã này lấy chồng trong tỉnh, chưa từng gặp lại.

Thật không ngờ tới, vậy mà có thể gặp được cô ta ở chỗ này!

Bên cạnh Triệu Nhã còn có ba nam một nữ, bọn họ nhìn thấy Hạ Vũ Tuyết, trong mắt đều không che giấu nổi sự ngạc nhiên.

Một người đàn ông trong số đó lập tức góp chuyện: “Triệu Nhã, hai vị này là bạn của cô sao?"

Triệu Nhã cười lạnh: “Bạn ư?" “Tôi làm gì có tư cách làm bạn của cậu Huy đây!” “Nào nào, để tôi giới thiệu cho mọi người.” “Vị này chính là người mà tôi từng kể đến, không tốn một đồng nào mà đã cưới được đệ nhất mỹ nữ của thành phố Hải Tân, cậu Huy, Lâm Mạc Huy.

Mấy người bên cạnh chợt hiểu ra, ảnh mắt mà họ nhìn Lâm Mạc Huy, lập tức trở nên tràn đầy xem thường.

Có thể nhìn ra được, cái cô Triệu Nhã dù là đến tỉnh thành khác rồi, vẫn không hề ngừng nói xấu sau lưng Lâm Mạc Huy.

Triệu Nhã liếc mắt qua Hạ Vũ Tuyết, khinh thường nói: “Lâm Mạc Huy, anh đang làm gì ở đây vậy?” “Lại đổi mục tiêu mới à?" “Chậc chậc, bị Thanh Mây đá rồi sao?”

Lâm Mạc Huy nhíu mày, anh không muốn nói nhảm với Triệu Nhã. Nhưng mà Hạ Vũ Tuyết lại rất tức giận, trợn mắt nói: “Sao cô lại nói như thế?” “Anh Lâm và ông nội của tôi là bạn tốt, tôi đến đây là để làm người dẫn đường cho anh ấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.