Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 311: Khoảng tiền còn ở công ty xây dựng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe những lời này của Hứa Thanh Tuyết, hoàn toàn không giống một lời khen dành cho Lâm Mạc Huy, ngược lại nghe giống một câu châm chọc hơn.

Hứa Thanh Mây tức gần chết, nhưng mà chuyện tới nước này, cô còn có thể nói gì nữa đây?

Bán lại cổ phần công ty thì Lâm Mạc Huy không đồng ý, vậy cô cũng không còn cách nào khác.

Phương Như Nguyệt cười ha hả nói: "Ôi, Lâm Mạc Huy, gia đình chúng ta đúng thật là không nhìn lầm con mà."

"Đứa nhỏ này, tuy rằng ngày thường hiền như khúc gỗ vậy thôi nhưng thật sự có thể đảm đương việc lớn đấy!" "Nam tử hán đại trượng phu, quan

trọng nhất vẫn là tinh thần trách nhiệm." "Được đấy, nhà mình tin tưởng con, nhất định con sẽ giải quyết ổn cả thôi."

"Được rồi, Đình Hùng, ông cũng đừng có tức giận với Thanh Mây nữa."

"Đây cũng chỉ là do Thanh Mây lo lắng cho Mạc Huy quá thôi, dù sao cũng là người một nhà, hà cớ gì phải như vậy chứ?"

Hứa Đình Hùng từ từ gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Ban nãy nghe Hứa Thanh Mây nói muốn bán hết cổ phần công ty, thật sự khiến ông ta hoảng sợ.

Mãi đến lúc Lâm Mạc Huy tình nguyện gánh nhận chuyện này, ông mới dám thở phào một hơi.

Một ngày không còn cổ phần công ty trong tay, vậy nhất định giấc mộng nhà giàu này của bọn họ sẽ vỡ nát, đây là điều Hứa Đình Hùng ông không muốn nhìn thấy nhất.

Cho nên, hiện giờ Lâm Mạc Huy gánh hết chuyện này vào người, đây mới là kết quả tốt nhất.

Trở lại gian phòng, Phương Như Nguyệt và Hứa Thanh Tuyết, mỗi người một câu, khen lấy khen để Lâm Mạc Huy, gào thét muốn xuống bếp làm cho Lâm Mạc Huy một bữa thật ngon.

Căn bản Hứa Thanh Mây không có tâm tình gì để ăn uống, cô trực tiếp kéo Lâm Mạc Huy lên lầu.

"Lâm Mạc Huy, rốt cuộc anh đã nghĩ cái gì vậy?"

"Lần này... chuyện này là bọn họ bẫy anh, rõ ràng như thế, anh... sao anh lại đồng ý?"

Hứa Thanh Mây nóng nảy la lên.

Lâm Mạc Huy cười cười: "Thanh Mây, em nói cái hạng mục kia ấy à, thật ra trước đây anh từng nhìn thấy rồi."

"Là hạng mục về khu biệt thự của cậu Phương đúng không? Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net

Hứa Thanh Mây vô cùng ngạc nhiên: "Anh... anh biết à?"

Lâm Mạc Huy gật đầu: "Công ty xây dựng có cổ phần của anh trong đó, trước đây anh từng xem một ít hạng mục mà công ty xây dựng đang đầu tư, trong đó có hạng mục này."

Hứa Thanh Mây vội la lên: "Vậy anh có biết hạng mục này đã bị buộc ngừng rồi không hả?"

"Bọn họ đầu tư một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng vào hạng mục này, kết quả, một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng này được cậu Phương dùng vào việc khác hết."

"Căn bản số tiền này sẽ không lấy lại được nữa."

"Hơn nữa, hạng mục này bị buộc ngừng lại, cũng coi như xong đời luôn rồi."

"Bây giờ, phần tiền đó chẳng khác nào đổ sông đổ biển hết."

"Phải giải quyết một lỗ hổng lớn như vậy thế nào đây hả?"

Lâm Mạc Huy nói: "Chuyện không phức tạp vậy đâu, phần tiền đó cũng không phải đổ sông đổ biển gì hết."

Hứa Thanh Mây vô cùng ngạc nhiên: "Không có sao?"

"Phần tiền đó không phải bị cậu Phương tham ô, dùng vào việc khác cả rồi sao?" Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Không có tham ô."

"Phần tiền đó hẳn là đưa cho bên xây dựng của cậu Phương mà."

Hứa Thanh Mây ngạc nhiên: "Sao anh biết được?"

Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Bởi vì có một phần tiền vừa được gửi thẳng về công ty xây dựng đấy."

Hứa Thanh Mây bối rối: "Gửi về công ty xây dựng rồi sao?"

"Rốt cuộc tình huống thế nào vậy anh?"

Lâm Mạc Huy cười: "Hạng mục này của công ty xây dựng là bên xây dựng của cậu Phương thi công."

"Công ty xây dựng bên đó là của nhà họ Chu, khu biệt thự kia, vốn dĩ là hợp tác với nhà họ Chu."

"Toàn bộ khu biệt thự vào thi công được công ty xây dựng chia làm bảy phần."

"Nhà họ Phương thiếu kinh phí thi công, cho nên nợ công ty xây dựng."

"Vậy nên là, một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng này, phần lớn sẽ được chuyển ngược về công ty xây dựng thôi."

Hứa Thanh Mây chợt hiểu hết mọi chuyện: "Thì ra là vậy!"

"Nhưng mà, Hoàng Kiến Đình không biết chuyện này à?"

Lâm Mạc Huy nói nhỏ: "Cái cậu Hoàng Kiến Đình này ấy à, ham ăn mà làm biếng lắm, làm việc không có tập trung đầu."

"Mặc dù cậu ta là tổng giám đốc của công ty xây dựng, nhưng trên thực tế, căn bản cậu ta chẳng hiểu gì về tình hình của công ty xây dựng hết á."

"Đến hạng mục này, cậu ta cũng chỉ biết nhìn bên ngoài thôi. Tình hình thật sự bên trong, cậu ta hoàn toàn không biết."

Hứa Thanh Mây gật đầu, chuyện này cô cũng nhận ra giống anh.

Lần trước Hứa Đình Huy bị lừa một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng cũng do Hoàng Kiến Đình gây ra hết.

Cái tên Hoàng Kiến Đình này, bình thường chỉ biết nói khoác, thật ra bản thân là một thằng ngu, không có chút bản lĩnh nào.

Nhưng mà, hết lần này tới lần khác nịnh nọt Hứa Đình Huy với Phương Như Nguyệt, khiến hai người họ vui, cho nên cũng không biết làm sao với cậu ta.

Hứa Thanh Mây nói: “Nếu nói thế, vậy lỗ hổng này cũng không có bao nhiêu hết.”

"Lâm Mạc Huy, lỗ hổng còn phải đắp vào bao nhiêu đấy anh?"

"Anh nói em nghe chút xem, lát nữa bên em chuyển cho anh chút tiền, anh cứ đem hết đánh cược vào lỗ hổng này đi rồi mình bàn tiếp."

Lâm Mạc Huy khẽ cười: "Không cần đâu em."

"Tuy rằng một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng này đi một vòng rồi cũng về công ty xây dựng, nhưng mà dù sao thì công ty xây dựng cũng thiếu một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng để thi công."

"Cho nên, để anh nghĩ cách xem làm sao theo phía trên khu biệt thự này, kiếm về một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng."

Hứa Thanh Mây kinh ngạc: "Hiện giờ hạng mục này bị buộc dừng rồi, làm sao kiếm lời lại được đây?"

"Cậu Phương bị giam, người của nhà họ Phương cũng quỵt nợ, căn bản số tiền này không ai muốn hết."

Lâm Mạc Huy nói: "Nếu như tiếp theo đây có thể giải quyết được chuyện của khu biệt thự thì hạng mục này vẫn có thể tiếp tục."

"Cậu Phương bị giam, với tư cách là phía đầu tư của khu biệt thự, chúng ta cũng có quyền giải quyết chuyện của khu biệt thự đó."

"Đến lúc đó, mang những căn này bán đi, vậy chẳng phải sẽ kiếm về được hết sao?" Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net

Hứa Thanh Mây mở to hai mắt, nhìn anh: "Vẫn còn... còn có thể làm vậy được à?"

"Nhưng mà em nghe nói thủ tục bên khu biệt thự đó không dễ giải quyết đâu."

"Trước đây lúc trưởng lão nhà họ Phương vẫn còn, cậu Phương cũng chẳng thể hoàn tất thủ tục đó được."

"Hiện giờ, người người trên toàn thành phố, ai ai cũng dòm chừng khu biệt thự bên này, nếu như bây giờ anh muốn hoàn tất thủ tục này cũng không dễ dàng gì đâu đúng không?"

Lâm Mạc Huy khẽ cười: "Muốn làm nên chuyện thì phải có người làm đã!"

"Cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải thử một lần mới được."

Hứa Thanh Mây từ từ gật đầu: "Vậy được rồi, vậy anh cứ xem mà xử lý đi."

"Dù thế nào, em cũng sẽ dốc toàn lực ủng hộ anh!"

Làm rõ ràng hết mọi chuyện, rốt cuộc Hứa Thanh Mây cũng thở phào một hơi.

Bên cạnh đó, trong lòng cô cũng rất vui.

Nếu như Lâm Mạc Huy có thể giải quyết chuyện của khu biệt thự, vậy lần này nhất định Lâm Mạc Huy có thể kiếm được một khoản tiền lớn.

Hơn nữa, bọn họ cũng đã ký giấy cam đoan rồi, Hứa Đình Huy và Phương Như Nguyệt tuyệt đối không thể nhúng tay vào chuyện của công ty được nữa.

Nói cách khác, khoản tiền lớn có thể kiếm về này sẽ thuộc về một mình Lâm Mạc Huy, không có liên quan gì đến Hứa Đình Huy và Phương Như Nguyệt cả.

Lúc này, trong căn phòng dưới lầu, bốn người kia đang tụm lại một chỗ. "Rốt cuộc Thanh Mây làm sao thế?"

"Sao cứ phải để ý tới cái thằng oắt con vô dụng, chỉ biết ăn bám kia đến vậy hả?"

"Còn muốn bán hết cổ phần của công ty để giúp thằng oắt kia, nó điên rồi sao?"

Phương Như Nguyệt không cam lòng, bà nói.

"Ài, bây giờ nói những chuyện này làm gì nữa chứ."

"Tôi cũng đã nói từ trước rồi, thằng oắt kia ở lại nhà chúng ta chính là một tai họa ngầm đấy."

chapter content

chapter content

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.