Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 306: Đầu tư thua lỗ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian ba ngày trôi đi nhanh chóng.

Sáng nay, Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình dậy từ rất sớm, mặc bộ quần áo đẹp nhất và trang điểm thật lộng lẫy.

Phía bên kia, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng ăn mặc hết sức chỉnh tề.

Hôm nay là ngày cắt băng khánh thành, họ đã sắp xếp ổn thỏa, chuẩn bị đi tham gia lễ khánh thành.

Ăn sáng xong, bốn người ngồi đợi trong ô tô.

Nhưng mong ngóng mãi mà vẫn không thấy cậu Phương gọi điện thoại.

“Sao vẫn chưa thông báo cho chúng ta nhỉ?

“Còn không gọi là quá giờ mất đấy."

“Kiến Đình, hay là con gọi điện hỏi thử xem sao?”

Phương Như Nguyệt hối hả giục giã.

Hoàng Kiến Đình cũng lo lắng, anh ta ấn gọi số của cậu Phương.

Nhưng phía đầu bên kia không ai bắt máy.

Anh ta bỗng thót tim.

“Sao thế?”

Phương Như Nguyệt vội hỏi.

Hoàng Kiến Đình lúng túng: "Không... không nghe máy."

Phương Như Nguyệt sốt sắng: “Sao lại không nghe máy?

“Kiến Đình, liệu... liệu con có nhầm không?"

“Có đúng người ta là cậu chủ nhà họ Phương không?”

Hoàng Kiến Đình vội đáp: “Mẹ, chắc chắn không nhầm được.

“Đúng là cậu chủ nhà họ Phương mà, con từng thấy ảnh của anh ta."

“Vả lại, người này là người thừa kế của nhà họ Phương, ảnh của anh ta còn đăng cả trên báo, không nhầm được.”

Phương Như Nguyệt thấy an tâm hơn một chút: “Thế... thế sao lại không nghe máy?"

Hoàng Kiến Đình gãi đầu gãi tai: “Chắc là đang bận chăng.

“Hôm nay là ngày cắt băng khánh thành, chắc chắn rất nhiều người đều đang bận.

“Hay làm con... con gọi điện cho thư ký của anh ta?”

Phương Như Nguyệt rối rít: “Thế thì mau gọi đi.”

Hoàng Kiến Đình vội vàng ấn số gọi cho thư ký Ngô, sau mấy tiếng chuông cuối cùng cũng kết nối được.

“Chuyện gì thế?”

Giọng nói lạnh lùng của thư ký Ngô Hoàng Kiến Đình cười rạng rỡ: “Thư ký Ngô, không phải đã nói là hôm nay cắt băng khánh thành sao?

“Khi nào khi nào thì chúng tôi qua đó thế?”

Thư ký Ngô: "Mấy người không cần đến nữa!

“Lễ cắt băng khánh thànhđã hủy bỏ rồi.”

Hoàng Kiến Đình: “Hả?

“Có... có chuyện gì vậy?"

“Chọn được ngày rồi sao lại hủy bỏ?"

Thư ký Ngô: “Vì một số tình hình đặc biệt nên công trình bị nhà nước đình chỉ thi công vô thời hạn”

Hoàng Kiến Đình bỗng thấy hoang mang: “Thư ký Ngô, sao lại như vậy?

“Chẳng phải đã nói là đầy đủ thủ tục rồi sao?

“Tại sao bỗng dưng lại bị đình chỉ?"

Giọng thư ký Ngô đanh giọng lại: “Làm sao mà tôi biết được?

“Cậu Phương đã bị đưa đi điều tra rồi, anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?”

Hoàng Kiến Đình trợn tròn mắt:

“Cậu Phương bị điều tra?

“Sao lại có thể như thế được?

“Cậu ấy là người thừa kế, là cậu chủ của nhà họ Phương cơ mà.

Thư ký Ngô: “Đừng hỏi tôi, hãy đi mà hỏi thẳng bọn họ.

“Không còn việc gì nữa thì tôi tắt máy đây."

Hoàng Kiến Đình cuống quýt: “Đợi đã!"

“Thư ký Ngô, tôi... tôi hỏi cái này."

“Công trình bị đình chỉ thi công, thế... thế khoản vốn đầu tư một nghìn tỷ kia của chúng tôi thì làm thế nào?"

“Có chuyển lại được không?”

Thư ký Ngô: “Anh có bị điên không?"

“Làm sao mà chuyển lại được?"

“Anh đã ký vào hợp đồng rồi, một nghìn tỷ của anh cũng đã được chuyển cho bên công trình, tất toán xong hết cả rôi."

“Anh là đối tác của dự án, đã rót vốn đầu tư vào thì phải cùng gánh vác rủi ro."

“Công trình đã đình chỉ thi công, tất cả các đối tác đều bị mất tiền, dựa vào cái gì mà tiền của anh có thể chuyển lại được?”

Hoàng Kiến Đình thẫn thờ: “Nhưng, tôi... tôi mới chuyển cách đây ba ngày thôi mà!"

“Tại... tại sao lại không thể chuyển trả cho tôi được?”

Thư ký Ngô: “Thế thì sao?

“Ba ngày trước anh đã chuyển tiền, nếu như dự án không bị đình chỉ thi công thì chưa biết chừng hôm nay anh đã bắt đầu kiếm được ra tiền rồi."

“Sao hả? Kiếm được tiền thì chịu mà thua lỗ thì giãy nảy lên không chịu à?"

“Ở đâu có mối làm ăn nào ngon lành thế, anh nói cho tôi biết với để tôi cũng đầu tư vào nào."

“Loại người như các anh chỉ muốn kiếm lời, ở đâu ra lắm lời lãi cho các anh kiến thế?"

“Đúng là ngu dốt!”

Dứt lời, thư ký Ngô không đợi Hoàng Kiến Đình nói gì thêm đã thẳng thừng kết thúc cuộc gọi.

Hoàng Kiến Đình bật loa ngoài, mấy người trong phòng đều đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi.

Lúc này đây, cả bốn người trong phòng đều chìm trong sự im lặng chết chóc.

Họ đang háo hức đợi đi cắt băng khánh thành, ai mà ngờ lại xảy ra chuyện lớn đến như thế này.

một nghìn tỷ vốn đầu tư, trong ba ngày, thế là mất?

“Sao... sao lại như vậy?"

“Đã nói là chắc chắn kiếm lời không bị thua lỗ cơ mà?"

"Sao bỗng dưng lại bảo là đình chỉ thi công?"

“Hoàng Kiến Đình, con... con giải thích cho mẹ nghe xem nào, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Phương Như Nguyệt mướt mồ hôi, số tiền này lên đến hàng nghìn tỷ cơ mà.

Trước kia, họ từng bị lừa một lần, Phương Như Nguyệt nghĩ lại vẫn thấy rùng mình.

Lần này, lại gặp phải chuyện này nữa, bà ta thực sự sắp phát điên.

Hoàng Kiến Đình cũng mồ hôi đầm đìa: "Mẹ ạ, con... con cũng không biết nữa."

“Đó là dự án đầu tư của mười gia tộc lớn... sao lại thất bại được?"

“Chắc chắn là có vấn đề trong chuyện này."

“Mẹ đừng nóng vội, để con gọi điện thoại hỏi thử."

“Trọng mười gia tộc lớn thì nhà họ Phương có quyền thế khuynh đảo, sao lại có thể xảy ra chuyện như thế này được?”

Phương Như Nguyệt nói: “Thế thì con mau gọi điện thoại hỏi đi chứ!”

Hoàng Kiến Đình móc điện thoại di động ra, rối rít hỏi han một vòng.

Cuối cùng, cũng nghe ngóng được tin tức từ một người bạn.

Nửa tháng trước, ông cụ nhà họ Phương qua đời, nhà họ Phương rơi vào tình trạng tranh chấp nội bộ.

Người đứng đầu gia tộc hiện tại là bố của cậu Phương bị mấy anh em khác kết hợp lại đối phó, địa vị đang bị lung lay.

Cũng trong hoàn cảnh ấy, bên phía cậu Phương thiếu vốn đầu tư.

Anh ta chạy vạy xoay tiền khắp nơi, muốn giúp bố mình củng cố địa vị, nắm quyền quản lý gia tộc.

Nhưng vào hôm kia, trên đường đi công tác xa về, bố anh ta gặp tai nạn ô tô và qua đời.

Xem như ông ta đã thất bại hoàn toàn trong cuộc tranh đấu này.

Còn cậu Phương là người thừa kế của nhà họ Phương cũng bị mấy chú bác coi là kẻ thù.

Dự án này của anh ta ngay từ đầu đã có đôi chút vấn đề.

Mấy ông chú bác thừa cơ gây rối loạn, dự án bị đình chỉ thi công, cậu Phương cũng bị bắt đi vì chuyện này.

Nói đến đây cũng tức là nhà họ Phương chắc chắn sẽ không lo cho cậu Phương nữa.

Và dự án này của cậu Phương cũng đã chắc chắn sụp đổ.

Đây là điểm yếu để nhà họ Phương bắt chẹt cậu Phương, đời nào có chuyện họ sẽ cho khôi phục lại dự án này cơ chứ?

Nghe tin tức này xong, Hoàng Kiến Đình ngồi liệt tại chỗ.

Anh ta biết, khoản đầu tư một nghìn tỷ của mình thế là đi tong.

Số tiền này đã bị cậu Phương biển thủ, và cậu Phương chắc chắn sẽ phải ngồi tù.

Còn nhà họ Phương đã vạch rõ ranh giới với cậu Phương, sẽ không gánh lấy những khoản nợ nần của anh ta.

Cũng tức là sau khi đã chuyển số tiền này đi, bây giờ anh ta không biết phải tìm ai để đòi.

Cả ba người Hứa Đình Hùng cũng ngồi ngây ra bất động trên ghế sô pha, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

“Bây giờ... bây giờ phải làm thế nào đây?”

Giọng Hứa Thanh Tuyết run run cất tiếng hỏi.

Hoàng Kiến Đình cúi gằm không nói.

chapter content

chapter content

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.