*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy Hứa Đình Hùng trầm ngâm không nói, Hứa Thanh Tuyết sốt sắng: “Bố ơi, chắc chắn dự án này sẽ ra tiền mà.
“Bây giờ họ xem thường chúng ta, bắt chúng ta phải viết giấy ghi nợ.
“Đợi đến lúc kiếm được tiền, sẽ cho họ biết mặt, để xem sau này còn dám coi thường chúng ta nữa hay không”
Hứa Đình Hùng hít sâu một hơi, chầm chậm gật đầu: “Thôi được rồi, vậy thì viết giấy nợ”
Hứa Thanh Mây khẽ bảo: “Đã vậy thì bây giờ đi làm thủ tục luôn."
“Nhưng con phải nhắc nhở một câu."
“Khoản tiền 1000 tỷ này không phải con số nhỏ, ai viết giấy nợ thì người đó sẽ sử dụng số tiền này."
“Nếu như đến lúc xuất hiện tình trạng biển thủ công quỹ thì bất cứ lúc nào tổng công ty cũng có quyền thu hồi lại khoản tiền này, và sẽ đưa chủ nợ ra tòa.'
“Vậy nên, bố ạ, con hỏi lại một lần nữa, số tiền này có thực sự được sử dụng cho chuỗi nhà thuốc của chúng ta không?”
Hứa Đình Hùng hoang mang.
Khoản tiền này chuẩn bị ddeer cho Hoàng Kiến Định đầu tư bất động sản.
Nếu như ông ta giao số tiền cho Hoàng Kiến Đình để rồi sau đó bị hội đồng quản trị kiện ra tòa thì chẳng phải ông ta sẽ toi đời sao?
“Chuyện này... chuyện này.”
Hứa Đình Hùng bối rối nói không nên lời.
Hứa Thanh Mây nhẹ nhàng bảo: “Bố ạ, ai cần dùng số tiền này thì để cho người đó viết giấy ghi nợ.
“một nghìn tỷ, con có thể chỉ ra, con cũng không bận tâm là rốt cuộc mọi người muốn làm gì.
“Nhưng, con mong rằng, người sử dụng số tiền này có thể tự đứng ra chịu trách nhiệm.
“Chứ không phải để cho người bố tuổi tác đã cao gánh lấy khoản nợ lớn và rủi ro thế này”
Cô nói câu này cho Hứa Thanh Tuyết nghe.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt lập tức quay sang nhìn Hứa Thanh Tuyết, họ cũng thật lòng không muốn gánh lấy rủi ro này.
Mặt Hứa Thanh Tuyết đỏ bừng bùng, giận dữ nói: “Hứa Thanh Mây, rốt cuộc chị có ý gì?
“Chị... rõ ràng là chị không muốn chuyển tiền cho chúng tôi, đúng vậy không?
“Bày ra bao nhiêu trò, chị dọa được ai."
“Tôi nói cho chị biết, cùng lắm thì chúng tôi không cần khoản tiền này nữa.”
Hứa Thanh Mây gật đầu: “Không cần cũng được.
“Nếu như không có chuyện gì nữa thì chúng ta đi làm thôi.”
Hứa Thanh Mây định bỏ đi luôn.
Hoàng Kiến Đình hơi hốt hoảng, anh ta vội đánh mắt ra hiệu cho Hứa Thanh Tuyết.
Vụ đầu tư lần này cực kỳ quan trọng, anh ta cần một nghìn tỷ này gấp.
Mặt Hứa Thanh Tuyết đỏ bừng bừng, cô ta cũng không cam lòng bỏ qua một cơ hội như thế.
Im lặng một lúc, Hứa Thanh Tuyết nghiến răng: “Được, chúng tôi sẽ viết giấy ghi nợ.
“Chúng tôi cần khoản tiền này để đầu tư, như thế được rồi chứ hả?”
Hứa Thanh Mây liếc mắt nhìn cô ta “Không thành vấn đề”
Hứa Thanh Tuyết nghiến răng nghiến lợi: "Hứa Thanh Mây, chị nhớ lấy cho tôi.
“Lần này là chúng tôi mượn tiền của các người để đầu tư, không liên quan gì đến công ty dược phẩm Hưng Thịnh."
“Đến lúc kiếm được ra tiền thì các người cũng đừng ghen ty!”
Hứa Thanh Mây bình thản gật đầu: “Yên tâm, bất kể cô cậu kiếm được bao nhiêu, chúng tôi cũng chỉ cần một nghìn tỷ.
“Sẽ không lấy thêm một đồng nào khác.”
Hứa Thanh Tuyết cười khẩy: "Mong chị có thể nhớ lấy lời chị nói!
“Đi, bây giờ đi viết giấy nợ, tôi muốn một nghìn tỷ vào tài khoản ngay trong hôm nay."
Mấy người đi đến công ty dược phẩm, viết giấy ghi nợ dưới sự hướng dẫn của luật sư đại diện công ty.
Đặng Tiến Quân cũng giữ lời hứa, ngay lập tức chuyển một nghìn tỷ vào tài khoản của Hứa Thanh Tuyết.
Nhận được tiền, Hứa Thanh Tuyết không thèm nói một lời cảm ơn, mặt sưng mày sỉa đi khỏi công ty dược phẩm.
Họ ôm một bụng tức đi thẳng đến một căn biệt thự ở ngoại ô phía Bắc.
Hoàng Kiến Đình rất quen thuộc với nơi này, gõ cửa đi vào, đợi một lát sau mới thấy cậu Phương còn đang ngái ngủ đi xuống lầu.
Hoàng Kiến Đình vội vàng ngồi thẳng lưng: “Cậu Phương, một nghìn tỷ đã được chuyển vào tài khoản.
“Khi nào thì dự án của chúng ta có thể bắt đầu được?”
Cậu Phương chẳng đếm xỉa gì đến họ, ngồi trên ghế sô pha dụi mắt một lúc lâu, Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết ngồi cười đon đả, trong thâm tâm, cả hai đều kính phục cậu chủ họ Phương này.
Quả nhiên là nhân vật tầm cỡ, những một nghìn tỷ mà không thèm bận tâm, lần này đúng là đã tìm được đúng đối tác rồi.
Cậu Phương uống một hớp trà, ăn sáng xong mới quay lại ngồi xuống ghế sô pha.
Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết vẫn ngồi đó nghiêm trang, mặt mày hớn hở.
“Một nghìn tỷ, không đủ cho lắm.
“Tôi đã bảo là vốn bên này còn hụt hơn 2000 tỷ cơ mà.”
Cậu Phương ung dung chậm rãi nói.
Hai người tỏ ra bối rối: “Cậu Phương, chúng tôi hiện giờ chúng tôi chỉ có bằng ngần ấy.
“Hay là, chúng ta cứ lấy dùng trước đã, rồi từ từ nghĩ cách sau?”
Cậu Phương liếc nhìn bọn họ: “Thôi bỏ đi, nghĩ cách gì nữa.
“Cùng lắm thì tôi về nói với bố tôi mấy câu, muốn lấy một nghìn tỷ lúc nào chẳng được.
“Chút vốn đầu tư cỏn con này của anh chị thực ra với tôi mà nói không có ý nghĩa gì mấy.
Hoàng Kiến Đình rối rít bảo: “Rõ rồi rõ rồi.
“Cậu Phương, cậu cứ xem như là dẫn chúng tôi theo với.
“Sau này cậu có sai bảo gì thì cứ nói với chúng tôi, bất kể việc gì dù phải lao vào nước sôi lửa bỏng, chúng tôi cũng quyết không từ nan!”
Lúc này, sắc mặt cậu Phương mới giãn ra một chút, xua tay bảo: “Thôi được rồi, coi như kết thêm bạn bè.
“Anh chị đi tìm thư ký Ngô, bảo cô ấy sắp xếp chuyện viết thẻ ghi nợ."
“Ba ngày nữa, công trình sẽ chính thức bắt đầu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau cắt băng khánh thành nhé!”
Hai người vui mừng khôn xiết, hớn hở cảm ơn luôn mồm.
Sau đó, hai người theo một cô gái đi làm thủ tục chuyển khoản một nghìn tỷ kia.
Khi tiền vào đến tài khoản, Hoàng Kiến Đình tò mò liếc nhìn: “Thư ký Ngô, thế... thế này là chuyển tiền đến tài khoản của cậu Phương à?”
Thư ký Ngô có diện mạo xinh đẹp nhưng nụ cười lạnh lùng, tỏ thái độ xem thường Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết rất rõ ràng.
“Khoản tiền này được giao trực tiếp cho bên phía công trình."
“Bây giờ cần phải thanh toán nốt những khoản tạm ứng trước đây."
“Anh cũng trông thấy rồi đó, khu biệt thự của chúng ta đã gần đến giai đoạn kết thúc rồi."
“Chỉ cần tất toán là có thể chính thức đem rao bán."
“Anh chị chọn đúng thời điểm để đầu tư đấy, lúc trước lên kế hoạch phát triển dự án là khó khăn nhất."
“Thời điểm đó anh chị không tới, giờ sắp thu hoạch đến nơi thì anh chị chạy tới."
“Hừ, cậu Phương nhà chúng tôi cũng là người dễ mủi lòng chứ đổi lại là người khác thì ai lại đi nhận đầu tư vào thời điểm này”
Thư ký Ngô trả lời lạnh lùng.
Cả Hoàng Kiến Đình lẫn Hứa Thanh Tuyết đều cười hí hứng, tươi như hoa.
Chẳng mấy chốc, một nghìn tỷ đã được chuyển đi, hai người cầm bản hợp đồng đầu tư, ra về trong niềm hân hoan.
Về đến nhà, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đang sốt sắng chờ đợi.
Hứa Thanh Tuyết thêm mắm dặm muối kể lại sự việc ban nãy, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vô cùng phấn khởi.
"Lần đầu tư này ít nhất cũng kiếm được gấp ba nhỉ?"
“Đến lúc đó sẽ thành hơn 3000 tỷ."
“Ha ha ha, có 3000 tỷ làm vốn khởi nghiệp, cộng thêm mối quan hệ bên phía cậu Phương thì chắc chắn công ty xây dựng sẽ lớn mạnh."
“Kiến Đình này, lần này con lập được công lớn rồi đấy. Đơi tiền về, bố mẹ sẽ đổi cho con chiếc xe hơi khác.”