Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 1132: Cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm




Cô Vương thấy dáng vẻ của Lâm Mạc Huy càng tức giận hơn: “Cậu cười cái gì?”

Lâm Mạc Huy không để ý đến cô ta mà nhìn về phía cô giáo Lý: “Cô giáo Lý, cô đã xem hiện trường vụ tai nạn chưa?” “Hiện trường tai nạn ở chỗ nào?”

Cô giáo Lý: “Hiện trường tai nạn là ở phía sân thể dục bên kia” “Lúc ấy tôi ở ngay gần đó, nghe thấy tiếng va chạm nên đi qua xem xét chút."

Lâm Mạc Huy: “Nói cách khác là cô đã nhìn thấy cảnh tượng lúc đó. “Vậy tôi muốn hỏi chút, xe đạp của Quế Anh đã đảm vào chỗ nào xe Porsche của cô Vương?

Cô giáo Lý còn chưa kịp mở miệng có Vương đã lập tức cả giận nói: “Đâm vào phía sau xe tôi, cạnh vị trí đèn xe. “Đèn xe của tôi hình như cũng bị đụng hỏng. “Tôi cảnh cáo cậu, làm xước bề mặt sơn chỉ là chuyện nhỏ. Nếu đổi cái đèn phía sau, cậu biết bao nhiêu tiền không?”

Lâm Mạc Huy không để ý đến Cô Vương, chỉ nhìn cô giáo Lý: “Có đâm vào đèn xe phía sau không?”

Cô giáo Lý gật đầu: “Đúng là ở phía sau, nhưng chắc chắn không thể làm hỏng đèn xe!” Cô Vương một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào cô giáo Lý giận giữ nói: “Cô nhìn rõ sao?” “Cô làm sao biết có bị hỏng hay không?” “Cô nghĩ gì mà dám nói như vậy?” “Vậy tôi hỏi cô nếu đèn xe bị hỏng cô có gánh vác nổi trách nhiệm này không?”

Vẻ mặt cô giáo Lý xấu hổ cúi đầu không dám nói gì. Cô ấy chỉ là giáo viên mà thôi sao có thể gánh vác được thứ quý giá như vậy!

Lâm Mạc Huy gật đầu: “Nói cách khác xe đạp của Quế Anh đã đâm vào sau xe Cô” “Sau đó xe đạp của Quế Anh đã bị đập nát?” “Có phải vậy không cô Vương?"

Cô Vương trợn mắt: “Đúng vậy!” “Sao vậy? Còn muốn lừa gạt tổng tiền xe đạp sao?” “Không phải bà đây đã nói rõ rồi sao!" “Tôi cho cậu 2 triệu, nhiều hơn chút, thưởng cho cậu!” Lâm Mạc Huy cười nhạt, đột nhiên đập bàn chỉ vào mặt cô Vương tức giận nói: “Cô phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm về chuyện này!”

Cô Vương hơi sửng sốt, tức giận nói: “Cậu nói cái quái gì vậy?” “Em gái cậu đâm xước sơn xe tôi còn muốn tôi phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm à?” “Đạo lý của cô là cái quái gì đây?”

Triệu Trạch Minh cũng tức giận nói: “Họ Lâm kia nói chuyện nên chú ý một chút.” “Đây là trường học, không phải là chỗ anh gây sự!”

Lâm Mạc Huy cười lạnh: “Tôi gây sự?” “Triệu Trạch Minh thân là chủ nhiệm giáo vụ, hẳn là hiểu được chút pháp luật. “Tôi hỏi anh, nếu một chiếc xe đang lùi va chạm với một chiếc xe đang chạy bình thường, thông thường thì ai phải chịu trách nhiệm?" *

Triệu Trạch Minh không khỏi sững sờ, nhất thời không nói ra được.

Ai biết chút kiến thức về giao thông đều biết lẽ thường tình này.

Trong tình huống lùi xe mà xảy ra va chạm với xe đang lái bình thường thì xe lùi hoàn toàn phải chịu trách nhiệm!

Cô Vương đầy vẻ khinh thường: "Cậu đang nói cái quái gì vậy?" "Tôi đang lùi xe êm đẹp, là em gái cậu không có mắt, đi xe đạp lại đó, tông vào đằng sau xe của tôi. Dựa vào đầu mà tôi phải chịu toàn bộ trách nhiệm?" "Cậu muốn dọa nạt tôi sao? Nói cho cậu biết, không có cửa đâu!”

Lâm Mạc Huy chế nhạo: “Cô Vương, cô mua bằng lái xe này mất bao nhiêu tiền?” “Cô đúng là không biết gì về pháp luật, cô có thể đến gặp luật sư và hỏi." "Trong trường hợp này, trách nhiệm thuộc về ai!

Cô Vương còn muốn nói, Triệu Trạch Minh lập tức nói: "Hừ, họ Lâm kia không cần ở đây đánh tráo khái niệm." "Việc lùi xe, người gây ra va quệt mới phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm!” "Nhưng mà em gái anh có lái xe bình thường không?" "Em ấy đi xe đạp lung tung trong trường, chính mình vi phạm, tại sao anh lại bắt cô Vương phải chịu hoàn toàn trách nhiệm?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.