Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 1129: Tôi đánh cả cô đấy




Lông mày Lâm Mạc Huy nhăn lại, bảo vệ cổng này ngông cuồng quá rồi nhỉ? "Em gái cháu xảy ra chuyện ở trong trường, cháu không đi vào thì giải quyết kiểu gì?" Lâm Mạc Huy thấp giọng nói.

Bảo vệ cổng: "Tôi quan tâm cậu xảy ra chuyện gì à?" "Muốn đi vào à, được thôi, cậu bảo lãnh đạo trường gọi điện thoại cho tôi thì tôi sẽ để cậu đi vào." "Nếu không, hừ, hôm nay tôi nhất định không cho cậu đi vào." "Trường học cũng có quy định chứ, cậu cho rằng đây là nhà vệ sinh công cộng à, muốn vào thì vào, ra thì ra à?" "Lần trước vợ của Châu Viễn Siêu tập đoàn Vạn Phát không làm theo còn khách sáo đấy!" "Cậu chỉ là một kẻ không có đầu óc còn dám xông loạn, cậu có biết không hả...

Sắc mặt Lâm Mạc Huy càng trở nên lạnh lẽo, trong lòng anh bây giờ rất sốt ruột, lo lắng cho tình hình bên kia của em gái, làm gì có tâm trạng mà nói mấy lời thừa thãi với tên bảo vệ này chứ.

Chưa đợi ông ta nói xong, Lâm Mạc Huy lập tức đá văng cửa ra, lái xe điện đi thẳng vào.

Bảo vệ cổng mông lung, ông ta không nghĩ tới được Lâm Mạc Huy vậy mà lại gan to như thế.

Phải biết được rằng, bình thường ông ta ở cổng, các bậc phụ huynh như thế nào ông ta cũng đều kính cẩn, ông ta cũng đặc biệt thích những bậc phụ huynh mà luôn tỏ vẻ ra oai trước mặt.

Theo cái nhìn của ông ta, Lâm Mạc Huy chỉ là một người bình thường lái xe điện thì làm sao lọt vào mắt xanh của ông ta được.

Nhưng mà ông ta không nghĩ tới, Lâm Mạc Huy vậy mà vừa rồi lại trực tiếp xông vào.

Sửng sốt một lát bảo vệ cổng bật người nhảy ra, chỉ vào Lâm Mạc Huy mà mở miệng mắng: "Cậu dám xông vào nơi quan trọng của trường học à?" "Cậu đợi đã, tôi... Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"

Nói xong, ông ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho bên khu An Ninh, nói cho bọn họ có người xông vào trường học gây rối.

Mà bản thân ông ta cũng kích động mà chạy vào trường.

Lần này, ông phải đưa người của khu An Ninh chỉnh đốn cho được Lâm Mạc Huy, để chứng tỏ được uy phong của mình.

Lâm Mạc Huy cũng chẳng quan tâm lắm, anh đi lên phòng làm việc trên tầng.

Người phụ nữ vừa gọi điện thoại nói Lâm Quế Anh bây giờ đang ở trong văn phòng của chủ nhiệm lớp.

Tới cửa văn phòng, Lâm Mạc Huy đã nghe được từ bên trong vọng tới một tiếng mắng chửi: "Vừa rồi tên đàn ông kia vậy mà dám ngắt điện thoại của tôi à?" "Anh ta đúng là to gan lắm rồi đấy!" "Tôi nói cho cô biết, một lát nữa chồng tôi sẽ tới đây, anh ấy nhất định sẽ không tha cho cậu ta đâu!"

Lúc này, trong phòng truyền tới một tiếng nói của người phụ nữ: "Cô Vương, cô đừng tức giận nữa mà." "Lâm Quế Anh cũng không phải cố ý, dù sao con bé cũng là một đứa trẻ thôi mà." "Nếu không thì chúng ta chờ người nhà của con bé tới rồi nói sau nhé?"

Đây là âm thanh của cô giáo Lý chủ nhiệm lớp Lâm Quế Anh. "Đợi phụ huynh cái gì chứ?" "Cô không thấy à? Anh trai cô ta còn dám ngắt điện thoại của tôi, như thế này đúng là gan to thật mà!" "Phụ huynh của cô ta chủ yếu là không có thái độ tốt đẹp gì để giải quyết chuyện này, tôi còn chờ làm gì nữa." "Cô tránh ra cho tôi, nếu không tôi đánh cả cô đấy!"

Tiếng của cô Vương vang lên. Theo sát động tĩnh bên trong căn phòng còn có cả tiếng khóc của Lâm Quế Anh. Lâm Mạc Huy chỉ nghe thấy trong đầu ầm một tiếng, cái gì cũng không để ý mà trực tiếp đẩy cửa xông vào.

Trong phòng có tổng cộng bốn người, một cô gái tuổi còn trẻ đang bảo vệ Lâm Quế Anh đằng sau người, cô gái này chính là cô giáo Lý chủ nhiệm lớp Lâm Quế Anh.

Ánh mắt Lâm Quế Anh sưng đỏ, tóc tại có chút hỗn loạn, khóe miệng còn có một vết thương nhỏ, nhìn bộ dáng rất thảm hại.

Phía đối diện có một người phụ nữ mập mạp trang điểm đậm đang lôi kéo cô giáo Lý, nhìn dáng vẻ thì chính là cô Vương vừa mới gọi điện thoại cho Lâm Mạc Huy.

Mà bên cạnh người phụ nữ mập mạp này có một người đàn ông trung niên đang đứng, vẻ mặt không mấy khả quan nhìn cô giáo Lý.

Người đàn ông trung niên này là chủ nhiệm giáo vụ của trường học, Triệu Trạch Minh! Triệu Trạch Minh cũng đang lôi kéo cô giáo Lý, đồng thời ồn ào nói: "Cô giáo Lý, chuyện này không liên quan tới cô, cô cứ đưa học sinh này cho cô ấy đi." "Đây là việc của bản thân học sinh, cô để hai người bọn họ tự giải quyết đi, không nên ở đây ngăn cản, biết không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.