Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 93




Chương 93

Lý Phong ở đầu dây bên kia lập tức bó tay.

“Cả ngày nay, anh hết bảo tôi tìm người rồi lại bảo tôi chuyển tiền, anh giỏi lắm! Anh tưởng tôi là gà đẻ trứng vàng à!”, Lý Phong hơi không nhịn được.

Sao người đàn ông được ca ngợi là Binh Vương mạnh nhất trong lịch sử này lại lắm chuyện không đầu thế chứ!

Mạc Phong cười nhạt: “Có phải gần đây các anh đang đau đầu vì chuyện của tổ chức Hoa Hồng Đen ở châu Âu không? Chuyển năm trăm nghìn cho tôi, tôi sẽ cho các anh biết về cách bố trí hỏa lực của họ, có lẽ sẽ giảm được thương vong đáng kể đấy”.

“Sao cơ? Anh biết cách bố trí hỏa lực của Hoa Hồng Đen á? Anh đã xuất ngũ ba năm rồi cơ mà, thông tin này có chính xác không?”

“Anh đang nghi ngờ năng lực của tôi à? Tuy tôi đã xuất ngũ nhưng vẫn còn quan hệ, chỉ cần một cú điện thoại là sẽ biết rõ cách bố trí hỏa lực của họ ngay!”

Không ngờ Mạc Phong lại nói chỉ cần một cú điện thoại là sẽ giải quyết được vấn đề khiến quân đội bối rối bao lâu nay.

Chuyện này khiến Lý Phong không khỏi nghi ngờ tên này đang nói khoác.

Nhưng anh ta vẫn sẵn lòng đánh cược một lần!

“Tôi sẽ chuyển năm trăm nghìn vào tài khoản anh ngay, nhưng tôi cũng hy vọng thông tin mà anh cung cấp đáng tin cậy”.

Mạc Phong nở nụ cười kiêu ngạo: “Anh có thể nghi ngờ tất cả, nhưng đừng bao giờ nghi ngờ năng lực của tôi. Nếu tôi vẫn là lính, loại tổ chức nhỏ như Hoa Hồng Đen đâu dám hống hách thế chứ”.

Tổ chức Hoa Hồng Đen này mới được thành lập hai năm gần đây. Trước kia, dưới sự dẫn dắt của Mạc Phong, đội đặc công Blade đã giúp châu Âu được yên bình.

Nhưng sau khi đội đặc công Blade giải tán, châu Âu cũng hỗn loạn hẳn lên.

Đội đặc công Duy Hòa vốn không thể áp đảo nổi đám người kia về mặt hỏa lực, hơn nữa còn có vô số tổ chức nhỏ xuất hiện, gây cho quân đội không ít phiền phức.

Tuy không muốn thừa nhận năng lực xuất chúng của Mạc Phong, nhưng khi có anh, đúng là đội đặc công rất nhàn nhã. Đây chính là thực lực!

Chỉ chốc lát sau, năm trăm nghìn đã được chuyển vào tài khoản của Mạc Phong, còn anh cũng liên lạc với bạn bè ở châu Âu, thu gom một số thông tin về Hoa Hồng Đen rồi gửi cho Lý Phong.

Đôi bên giúp nhau và cùng có lợi, chỉ cần thông tin mà Mạc Phong cung cấp là thật, đừng nói năm trăm nghìn, ngay cả năm triệu Lý Phong cũng sẵn lòng chuyển cho anh.

Trong khoảng thời gian này, bên trên không ngừng gây áp lực với Lý Phong, bắt anh ta phải xử lý tất cả những người gây rối ở khu vực sông Mississippi, duy trì trật tự của nơi đó.

Hoa Hạ là cường quốc, có trách nhiệm duy trì an ninh ở tất cả các khu vực trên thế giới.

Đội đặc công Duy Hòa cũng khác với đội đặc công bình thường, quanh năm sống dưới mưa bom bão đạn.

Đây cũng là lý do tại sao khi nhắc đến hai chữ người lính, ai cũng sẽ nảy lòng kính trọng.

Bởi vì nếu không có họ hằng hải chiến đấu ở tiền tuyến, sự hòa bình bây giờ đã mất lâu rồi.

Mạc Phong ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu gần một tiếng, rốt cuộc đèn trên cửa phòng cấp cứu cũng chuyển sang màu xanh.

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng mở cửa ra, rảo bước ra ngoài: “Bệnh nhân đã tỉnh, không chịu điều trị, đang đòi gặp cậu đấy!”

“Sao cơ?”, anh hồ lên kinh ngạc rồi lập tức quay người chạy vào phòng bệnh.

Một người phụ nữ đeo máy thở đang nằm trên bàn phẫu thuật, trông vô cùng yếu ớt.

Vừa thấy Mạc Phong, bà ấy lập tức trở nên kích động: “Cháu… cháu… Dì từng thấy cháu… trên ảnh của con trai dì… Dì từng thấy cháu!”

Bác sĩ vội trấn an bệnh nhân rồi quay sang nhìn Mạc Phong: “Bây giờ bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, không thể quá xúc động, muốn nói gì thì nhanh lên!”

Mạc Phong gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Dì ơi, cháu là đồng đội của Tiểu Hải, có chuyện gì thì dì cứ nói với cháu, dì cũng không cần lo tiền thuốc men đầu, cháu đã trả rồi, dì cứ yên tâm chữa bệnh là được!”

“Mau… mau cứu Tiểu Hải… Chắc chắn nó đã đi tìm đám người kia để liều mạng rồi, nó đi từ tối qua, giờ vẫn chưa về…”, người phụ nữ trung niên kia kích động nắm lấy tay anh, nói với vẻ cầu khẩn.

Các bác sĩ cũng cuống cả lên, vì tâm trạng bệnh nhân không ổn định nên cục máu đông bắt đầu di chuyển.

Chuyện này sẽ khiến ca phẫu thuật khó khăn hơn, bây giờ mới phẫu thuật được một nửa, ai ngờ bệnh nhân bỗng tỉnh lại chứ.

“Dì ơi, dì cứ bình tĩnh đã, Tiểu Hải đi đâu rồi ạ?”, Mạc Phong vòi hỏi.

Mẹ Giang Tiểu Hải đấm vào ngực mình: “Tại dì… tại dì hết! Hôm qua Tiểu Hải nói nó sẽ đi báo thù cho dì, chắc chắn nó đi tìm mấy nhà đầu tư kia rồi! Đám người đó rất độc ác, nếu Tiểu Hải đi một mình thì chắc chắn sẽ chịu thiệt!”

Trước đó anh đã nói Giang Tiểu Hải hiếu thảo có tiếng, mẹ mình bị đánh, chắc chắn cậu ấy sẽ không thể nuốt trôi cơn giận này.

Nhưng cậu ấy không giỏi đánh nhau. Nếu để cậu ấy dùng máy tính rồi cài virus vào máy đối phương thì dễ lắm, nhưng về đánh đấm thì cậu ấy thực sự không rành

Mạc Phong vừa an ủi bà ấy vừa hỏi: “Dì cứ bình tĩnh ạ, Tiểu Hải đến đâu để tìm đám người kia thế?”

“Chắc giờ nó đang ở câu lạc bộ Hoàng Quan ở đường Nam Hạng rồi, đám người kia thường hay đến đó. Hồi trước dì muốn điều tra rõ đám người này rồi báo cáo lên trên, không ngờ lại xảy ra chuyện này!”

Anh vội nắm lấy tay người phụ nữ trung niên: “Dì cứ yên tâm, chắc chắn cháu sẽ đưa Tiểu Hải về đây an toàn. Bây giờ dì phải phối hợp với bác sĩ để chữa khỏi bệnh đã, thế cũng là giúp Tiểu Hải nhiều lắm rồi!”

Anh nói rồi bảo các bác sĩ phẫu thuật tiếp, còn nhờ họ sắp xếp bà ấy vào phòng bệnh tốt nhất.

Chỉ cần có tiền, thái độ của các bác sĩ cũng thay đổi ngay. Mạc Phong đã trả hết mấy trăm nghìn tiền phẫu thuật chỉ trong một lần, mọi người đều nghĩ anh là kẻ giàu có, đương nhiên cũng hết sức nghe lời anh.

Câu lạc bộ Hoàng Quan không phải câu lạc bộ cao cấp gì ở Giang Hải, có khi còn chưa tới hạng ba ấy chứ.

Nhưng đường Nam Hạng thì không yên bình cho lắm, được xem như lỗ hổng trong khâu quản lý của Giang Hải.

Thế nên rất nhiều loại đầu đường xó chợ đều tụ tập về đây. Cảnh sát cũng đã vào cuộc, nhưng vì côn đồ ở con đường này quá nhiều nên chưa thể giải quyết hết.

Mạc Phong ra khỏi bệnh viện, vẫy một chiếc xe lại: “Bác tài, cho tôi đến câu lạc bộ Hoàng Quan ở đường Nam Hạng với!”

Vù…

Chiếc xe taxi vừa dừng lại, tài xế nghe thấy Mạc Phong nói thế thì lập tức nhấn ga rời đi luôn.

“Sao thế nhỉ?”, Mạc Phong gãi đầu, rất cạn lời.

Đúng lúc này, một chiếc xe van chậm rãi dừng trước mặt Mạc Phong, cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông trung niên lớ đầu ra: “Người anh em, cậu muốn đến đường Nam Hạng à? Một trăm tệ, tôi chở cậu đi!”

“Chẳng phải hồi trước có mười mấy tệ thôi ư, sao giờ lại lên một trăm tệ thế?”

Đường Nam Hạng cách nơi này không xa, chỉ khoảng mười mấy cây, cho dù ngồi taxi thì cũng chỉ hết ba mươi tệ.

Người đàn ông trung niên kia toét miệng cười: “Mấy ngày trước ở đường Nam Hạng có vụ giết người, giờ đang loạn lắm, không tài xế nào dám đến đó đâu. Cậu đồng ý giá này thì lên xe, không thì thôi, tôi cũng không ép!”

Trước đó đã nghe nói đường Nam Hạng khá hỗn loạn, cảnh sát đã tổ chức càn quét mấy lần nhưng vẫn chưa dẹp yên.

Hôm nay xem ra, con đường này đúng là không đơn giản!

Nhưng cho dù đó là đầm rồng hang hổ thì hôm nay anh cũng phải xông vào một phen!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.